Hai người đang nói nhỏ với nhau.
Người chủ trì trên bục đã nói tiếp:
"Các vị, vật được ông cụ Lâm ủy thác chúng tôi đưa ra đấu giá hôm nay là tòa nhà Hoàn Á và mảnh đất đi kèm. Vật đã được công chứng, và có đầy đủ thủ tục pháp lý, phù hợp với yêu cầu đấu giá. Bây giờ tôi tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu. Giá khởi điểm là ba mươi triệu, mỗi lần tăng giá thấp nhất là năm triệu!"
Theo lẽ thường, buổi đấu giá đã bắt đầu thì Lâm Húc Đông không nên nói chuyện. Nhưng anh ta thấy hôm nay có không ít người tới nên muốn khoe khoang về địa vị của mình ở nhà họ Lâm.
Lâm Húc Đông cố ý đứng lên, cười ha hả nói với mọi người:
"Các vị, tôi vốn không nên nói nhưng cảm thấy mình vẫn nên giới thiệu qua với mọi người về tòa nhà Hoàn Á này. Tôi… cũng không ngại lộ ra việc xấu trong nhà. Trước kia tòa nhà này vẫn do công ty của Lâm Khả Hy - cô em gái không nên thân của tôi sử dụng...”
Lâm Húc Đông vừa nói còn vừa cố ý nhìn về phía Lâm Khả Hy.
Anh ta nhìn như vậy, mọi người đều quay lại nhìn Lâm Khả Hy và Tô Dương với ánh mắt tò mò.
Điều Lâm Húc Đông muốn chính là như vậy. Anh ta muốn sỉ nhục Lâm Khả Hy và Tô Dương ở trước mặt mọi người.
Anh ta nhìn hai người và nói tiếp:
"Lâm Khả Hy không hiểu về vận hành doanh nghiệp, còn suốt ngày qua lại với một thằng trông giống hệt ăn mày. Điều này làm ông nội và tôi rất thất vọng. Hơn nữa công ty kia của nó cũng quá nhỏ, để nó tiếp tục sử dụng tòa nhà Hoàn Á hoàn toàn là lãng phí tài nguyên. Cho nên tôi mới thương lượng với ông nội, quyết định bán đấu giá tòa nhà. Các vị, bất kể các vị đấu giá được tòa nhà này để vào ở hay sửa chữa lại, tôi bảo đảm nó đều có giá trị vượt trội...”
Lâm Húc Đông nói xong thì cười hì hì, chắp tay nói tiếp:
"Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, các vị bắt đầu đấu giá đi...”
Lâm Húc Đông nói xong lại vênh váo đắc ý ngồi xuống. Anh ta còn cố ý nhìn Tô Dương và Lâm Khả Hy với ánh mắt châm chọc!
Lâm Khả Hy đã tức tới mức hai tay run rẩy. Ngược lại Tô Dương vẫn mỉm cười với vẻ bất cần đời, còn vẫy tay với những người quay đầu nhìn anh.
Người chủ trì thấy mọi người dường như đều mãi xem náo nhiệt thì nói ngay:
"Buổi đấu giá đã bắt đầu, các vị có thể ra giá rồi!"
Người nhà họ Lâm đều cười híp mắt, hết nhìn Đông tới nhìn Tây chờ mọi người giơ thẻ ra giá.
Bọn họ đều tin chắc với nhiều người tới đấu giá như vậy, tòa nhà này nhất định sẽ được bán ra với giá cực cao, ít nhất là có thể hơn một trăm triệu. Bọn họ chỉ tò mò không biết cuối cùng là ai sẽ đấu giá được nó.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, sau khi người chủ trì nói xong, mọi người ở đó đều im lặng, không ngờ chẳng có ai giơ thẻ.
Phải biết những người tới đây hôm nay đều đã từng gọi điện thoại, ra giá với ông cụ Lâm.
Phòng đấu giá vô cùng yên tĩnh. Ông cụ Lâm và người nhà họ Lâm đều nhíu mày, nhìn mọi người với vẻ khó hiểu.
"Mời các vị ra giá đi!"
Người chủ trì nhắc lại. Ông ta đã từng chủ trì rất nhiều buổi đấu giá nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.
Nhưng những người tham dự đấu giá đều thờ ơ ngồi yên tại chỗ, vẫn không có ai ra giá.
Tô Dương đột nhiên nắm lấy tay Lâm Khả Hy giơ lên cao, vừa muốn gọi giá thì cô đã vội vàng rụt tay lại, khẽ oán trách anh:
"Tô Dương, anh đừng làm loạn nữa...”
Giơ thẻ có nghĩa là phải bỏ ra ba mươi triệu. Lâm Khả Hy rất muốn giơ thẻ nhưng cô không lấy đâu ra được số tiền này!
"Cô có tin tôi không? Khả Hy!"
Tô Dương đột nhiên ngừng cợt nhả, nghiêm túc nhìn Lâm Khả Hy.
Đây chỉ là một câu nói cực kỳ bình thường nhưng Lâm Khả Hy nhìn ánh mắt kiên định của Tô Dương, không biết sao tự nhiên thấy mũi cay cay.
"Nếu cô tin tôi thì giơ thẻ đi!"
Tô Dương lại nói một câu, đồng thời còn nhìn Lâm Khả Hy khẽ gật đầu.
Lâm Khả Hy khẽ thở dài.
Cô quyết định không suy nghĩ nhiều nữa. Nếu Tô Dương muốn điên, vậy mình cứ điên theo anh một lần đi. Sau nhiều năm như vậy, mình quả thật đã chịu quá nhiều áp lực, cho dù lần này mất mặt xấu hổ thì sao chứ?
Lâm Khả Hy nghĩ tới đây lại giơ thẻ lên, lớn tiếng nói:
"Ba mươi triệu!"
Lâm Khả Hy vừa ra giá, cô lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người ở đó.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.
Người nhà họ Lâm lại càng hoảng hơn. Chỉ có Lâm Khả Hy giơ thẻ, những người còn lại vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Điều này có nghĩa là cô sẽ đấu giá được tòa nhà.
Người chủ trì thấy không có ai giơ thẻ nữa thì hô lên:
"Ba mươi triệu lần thứ nhất!"
Anh ta vừa nói dứt lời, Lâm Húc Đông đã vội vàng đứng lên, vô cùng lo lắng nhìn mọi người nói:
"Các vị, sao các vị không ra giá vậy? Các vị mau ra giá đi...”
Anh ta nói xong thì nhìn ông cụ Tân nói:
"Cụ Tân, chẳng phải cụ muốn mua với giá giá tám mươi triệu sao? Cụ mau ra giá đi ạ?"
Đáng tiếc, Lâm Húc Đông nói gì cũng vô dụng, ông cụ Tân thậm chí còn chẳng thèm nhìn anh ta.
Lâm Húc Đông vội vàng nhìn sang Triệu Tử Lan, gương mặt đầy mong chờ nói:
"Sếp Triệu, chị thì sao? Không phải công ty các chị muốn mua đất sao? Tòa nhà Hoàn Á rất thích hợp đấy...”
Triệu Tử Lan nhìn Lâm Húc Đông nhưng chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
"Ba mươi triệu lần thứ hai!"
Người chủ trì ở trên bục lại nói.
Người nhà họ Lâm càng sốt ruột hơn. Lâm Húc Đông thấy vẫn không có ai giơ tay ra giá thì vội vàng giơ tay kêu lên:
"Chờ đã, tôi ra giá bốn mươi triệu, tôi ra bốn mươi triệu!"
Lâm Húc Đông vừa nói dứt lời, người chủ trì đã mỉm cười nhìn anh ta lịch sự nói:
"Cậu Lâm, xin lỗi! Nhà họ Lâm các cậu là phía bán đấu giá nên không thể ra giá!"
Người chủ trì nói xong lại giơ búa gỗ lên, định nói tiếp.
Lâm Hiểu Mạn đột nhiên đứng lên, chỉ vào Lâm Khả Hy và nói với người chủ trì:
"Nếu người nhà họ Lâm không thể ra giá, Lâm Khả Hy là người nhà họ Lâm, cô ta cũng không thể ra giá được. Vậy buổi đấu giá này không có ai ra giá nữa...”
Người chủ trì còn chưa kịp nói gì, Tô Dương chợt đứng lên cười cợt nhả, nhướng mày nhìn Lâm Hiểu Mạn nói với vẻ ngả ngớn:
"Người đẹp Hiểu Mạn, lúc này cô mới nhớ ra Khả Hy là người nhà họ Lâm các cô à? Hì hì, muộn rồi!"
Tô Dương nói xong chợt thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
"Lâm Khả Hy giơ thẻ thay tôi, chẳng có liên quan quái gì với đám nhà họ Lâm chó má các cô!"
Lâm Hiểu Mạn chợt nghẹn lời. Lâm Húc Đông xua hai tay, nói với người chủ trì: