Tô Dương cất kim đi, quay lại nói với hai vợ chồng nhà họ Phan:
“Được rồi, tí nữa tôi sẽ kê đơn cho. Uống thuốc theo đơn của tôi trong vòng một tháng, chắc chắn bệnh nhân sẽ khỏi bệnh!”
Bác sĩ người nước ngoài vẫn luôn đứng cạnh quan sát anh châm cứu, nghe thấy anh nói vậy vội hỏi:
“Không thể nào, thế này là xong rồi hả?”
Tô Dương cười lạnh nhìn đối phương:
“Tôi đã nói rồi, xét về chữa các bệnh hiểm nghèo, Đông y là tổ tông của Tây y các người! Không tin thì anh tự tới khám đi…”
Bác sĩ người nước ngoài lập tức tiến lên đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân, nào ngờ lại thấy nhiệt độ đã khôi phục bình thường.
Vừa nãy bệnh nhân còn lạnh run cầm cập, bây giờ cũng đã cởi áo khoác lông chồn ra, không cần đắp chăn dày như trước nữa. Đến cả sắc mặt vốn vàng vọt cũng hồng hào hẳn lên.
Anh ta không khỏi kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Ánh mắt nhìn Tô Dương như nhìn thấy thần tiên, thái độ ngang ngược lúc trước không còn, thay vào đó là vẻ cung kính:
“Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu, cậu làm thế nào không?”
Nghe thấy tiếng bản địa sứt sẹo của anh ta, Tô Dương cười phá lên, ung dung nói:
“Được, hôm nay tâm trạng ông đây không tồi nói cho thằng quỷ Tây nhà anh cũng được! Đông y gọi chứng bệnh này là chứng Ức Hàn, tức là khí lạnh tích tụ trong người bệnh nhân lâu năm không thoát ra được. Dần dần sẽ khiến nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân hạ xuống, suy giảm hệ hô hấp, tiếp đó sẽ dẫn tới ngạt thở. Muốn chữa khỏi bệnh này thì phải khơi thông kinh mạch, nhanh chóng bài trừ khí lạnh trong người ra ngoài. Vừa rồi tôi châm cứu vào sáu nơi là để giúp bệnh nhân đẩy khí lạnh ra. Kỳ thực đối với Đông y, bệnh này không hề khó chữa, nhưng xác suất phát bệnh rất thấp, chỉ có một phần nghìn tỷ nên nhiều bác sĩ chưa từng gặp phải, không biết phải ra tay từ đâu mà thôi…”
Tô Dương dứt lời, thấy bác sĩ người nước ngoài há miệng ngơ ngác nhìn mình, mãi không nói nên lời.
Bỗng anh ta quay ngoắt lại chỉ vào Hoắc Anh Lợi, hét ầm lên:
“Cậu, cậu lừa tôi, cậu nói Đông y là lừa đảo nhưng rõ ràng Đông y có thể chữa bệnh. Cậu mới là đồ lừa đảo, Đông y không phải!”
Bác sĩ người nước ngoài này không biết gì về Đông y, đến đây chỉ nghe Hoắc Anh Lợi nói Đông y là tà thuật, là lừa đảo nên tin sái cổ. Nhưng hôm nay chứng kiến y thuật thần kỳ của Tô Dương, anh ta lập tức cảm thấy bội phục Đông y.
Hoắc Anh Lợi cực kỳ xấu hổ. Bác sĩ người nước ngoài còn nói tiếp:
“Fuck, cậu cút đi. Tôi không muốn làm việc với đồ lừa đảo như cậu!”
Nói xong, anh ta chẳng thèm nhìn Hoắc Anh Lợi nữa, quay sang nhìn Tô Dương.
“Bịch” một tiếng, không ngờ anh ta lại quỳ rạp xuống đất, thành kính nói:
“Sư phụ, con tên là Rupee, đến từ nước Mỹ, con muốn học Đông y. Con theo người, người thu nhận con đi! Đông y là tổ tông!”
Nghe thấy anh ta khó nhọc nặn ra mấy câu, Tô Dương dở khóc dở cười. Anh làm gì có thời gian dạy anh ta? Nhưng vẻ mặt anh ta rất chân thành, anh chỉ đành bảo anh ta tới học viện Đông y nắm vững cơ sở rồi tìm anh sau.
Tô Dương đuổi khéo Rupee đi rồi kê đơn thuốc cho người đàn ông đeo kính. Ông ta cất kỹ đơn thuốc, lại cung kính hỏi anh:
“Lần này vô cùng cảm ơn cậu đã cứu bố tôi một mạng. Còn về chi phí, cậu cứ việc ra giá, nhất định tôi sẽ không cò kè mặc cả!”
Tô Dương nghĩ một lúc. Đối với anh căn bệnh này không hề khó chữa, chỉ tiện tay làm thôi. Nhưng trông điều kiện của đối phương không tệ, anh bèn cố tình báo giá cao, đòi ba trăm nghìn.
Nghĩ sao làm vậy, anh lập tức giơ ba ngón tay với người đeo kính.
Anh chưa kịp nói giá, ông ta đã hỏi ngược lại:
“Ba mươi triệu hả? Được, cậu cho tôi số tài khoản, tôi lập tức chuyển khoản cho cậu!”
Lần này đến lượt Tô Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn đối phương. Ba trăm nghìn với ba mươi triệu chênh lệch quá lớn!
Tô Dương không muốn lừa gạt người ta, lập tức lên tiếng giải thích:
“Ông anh hiểu lầm ý tôi rồi, tôi muốn nói là ba trăm nghìn, không phải ba mươi triệu!”
Nào ngờ đối phương bật cười một tiếng, liên tục xua tay:
“Thần y đừng đùa tôi nữa! Ba trăm nghìn? Tôi nghĩ chỗ này còn chưa đủ tiền trà nước cho cậu đâu. Cậu không đòi tôi ba trăm triệu, tôi đã phải cảm tạ trời đất rồi…”
Thật không ngờ ông ta lại tưởng Tô Dương đang nói đùa với mình.
Quả thật trong lòng ông ta, chi phí chữa khỏi bệnh cho bố mình là vô giá. Hơn nữa, ông ta nghe nói tiền chữa bệnh trong ‘Hội chợ tuổi thọ’ thấp nhất cũng phải từ ba đến năm triệu trở lên, làm gì có cái giá ba trăm nghìn!”
Thực ra Tô Dương cũng không hiểu lắm nên mới báo giá như vậy.
Tham gia ‘Hội chợ tuổi thọ’ một lần đã giúp anh kiếm tận bảy mươi triệu.
Mặc dù số tiền này còn cách mục tiêu cuối cùng của anh rất xa, nhưng đã đủ để anh bắt tay thực hiện bước đầu tiên.
Lúc đi xuống tầng, ông cụ Tân đã bị bạn già gọi đi uống trà, chỉ còn dì My vẫn đang chờ Tô Dương.
Trên đường trở về, anh và dì My đều ngồi ghế sau, cùng nói về những chuyện xảy ra trong ‘Hội chợ tuổi thọ’ ngày hôm nay.
Nói một hồi, anh thấy dì My cứ xoay cổ mấy lần.
Tô Dương bèn hỏi thăm:
“Đau cổ à?”
Dì My khẽ gật đầu:
“Mấy ngày này nghỉ ngơi không tốt, cứ thấy đau nhức ở cổ…”
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn Tô Dương, cười hỏi:
“Hay là cậu xoa bóp cho tôi đi?”
“Được, chị quay sang bên kia đi!”
Tô Dương đáp.
Hàng ghế sau của xe Rolls-Royce được ngăn cách với ghế ngồi của tài xế. Vậy nên tài xế không nhìn thấy được chuyện xảy ra ở đằng sau.
Tô Dương yên tâm lớn mật ra tay, đặt tay lên chiếc gáy trắng nõn của dì My. Mặc dù cô ta lớn hơn anh vài tuổi nhưng da dẻ rất mịn màng.
Tô Dương vừa mới chạm vào đã bị xúc cảm mềm mại này khiến lòng rạo rực.
Anh không dám dùng quá nhiều sức, chỉ nhẹ nhàng bóp vài cái.
Hôm nay dì My mặc một chiếc váy màu xanh nhạt bó sát cơ thể, khoe ra dáng người yêu kiều quyến rũ.
Bỗng chiếc xe bị xóc nảy một cái.
Dì My như chợt bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Mặt cô ta đỏ ửng, giả bộ như không có gì xảy ra, thản nhiên nói:
“Tôi hơi đói, cùng đi ăn chút gì đi…”
“Được, ăn cái gì?”
Tô Dương cũng thấy căng thẳng.
Dì My nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra nên ăn cái gì, bèn nói với anh:
“Cậu chọn đi, tôi thế nào cũng được!”
Tô Dương bảo tài xế đỗ xe ở đầu hẻm bên cạnh quán bar.
Hai người vừa xuống xe đã thấy trong hẻm có mấy quầy bán đồ nướng. Bởi vì vừa mới mở hàng nên quầy nào cũng đốt lửa khói bay mù mịt.
Sau khi đuổi tài xế đi, hai người đi vào trong hẻm. Dì My kinh ngạc nhìn quầy đồ nướng:
“Tiểu Dương, cậu định đưa tôi đi ăn cái này đấy à?”
Đương nhiên cô ta đã từng ăn đồ nướng, nhưng là BBQ do đầu bếp năm sao tự tay nướng trên đồng cỏ xanh ngoài trời. Cô ta chưa từng ăn quán ven đường như này bao giờ.
Tô Dương đắc ý cười đáp:
“Đúng, chính là nó. Yên tâm, chắc chắn sẽ rất ngon!”
Anh ta kéo tay dì My ngồi vào một chiếc bàn bóng dầu ở lề đường, gào lên với ông chủ:
“Ông chủ, cho hai mươi xiên thịt bò, chín một nửa, thịt non vào, nhiều ớt. Thêm hai mươi xiên thịt dê, bốn xiên cật nướng. Đúng rồi, cho hai chai bia, càng lạnh càng tốt, cả mấy món đồ nhắm nữa!”
Ông chủ đeo tạp dề bẩn thỉu nhanh chóng mang bia và đồ nhắm tới.
Tô Dương đổ đầy một cốc bia cho dì My, nhưng cô ta thấy cốc không sạch nên không uống. Còn anh lại uống ừng ực liền hai cốc.
Uống xong, anh đặt cốc xuống, nhìn sang quầy đồ nướng như có điều suy nghĩ:
“Tôi nhớ vào năm khó khăn nhất, đến cả cơm cũng không được ăn. Tôi thường chạy tới gần quầy đồ nướng kiểu này, ngửi mùi thơm đầy khói dầu, làm như ngửi xong là có thể no bụng vậy…”
Dì My có thể đoán được anh từng có trải nghiệm rất đặc biệt, nhưng cũng không biết rốt cuộc anh đã trải qua những gì. Cô ta bèn hỏi:
“Năm đó cậu bao nhiêu tuổi?”
“Tám tuổi!”
Dì My lập tức sững sờ, một đứa trẻ mới tám tuổi sao có thể lang thang một mình đầu đường xó chợ?
Thấy Tô Dương không nói gì thêm, cô ta cũng không hỏi tiếp.
Cô ta nhìn theo ánh mắt của anh, quan sát ông chủ đang nướng thịt xiên.
Thịt bò, thịt dê đỏ tươi cháy xèo xèo trên lò nướng, dầu mỡ cũng không ngừng nhỏ xuống than lửa nóng hổi. Thịt xiên màu đỏ dần trở thành màu vàng nhạt.
Ông chủ thuần thục rắc đều gia vị xuống, rắc thêm một lớp ớt bột màu đỏ rồi bưng ra cho Tô Dương.