Tô Dương tưởng “Hội chợ tuổi thọ” này sẽ nằm ở một câu lạc bộ cao cấp hoặc ở những nơi như trang trại tư nhân. Nào ngờ nó lại ở một nhà máy bỏ hoang.
Đoàn xe đến nơi. Mọi người vừa xuống xe đã thấy xung quanh cổng nhà máy có rất nhiều xe sang đỗ lại.
Tô Dương đi theo ông cụ Tân đi tới cổng, bị mấy nhân viên bảo vệ kiểm tra thân phận.
Ông cụ Tân giải thích với Tô Dương rằng, “Hội chợ tuổi thọ” này hoạt động theo chế độ thư mời. Chỉ những người được mời tới mới có tư cách dẫn theo người ngoài vào trong.
Đương nhiên, mọi chuyện xảy ra với người được dẫn theo đều do người được mời chịu trách nhiệm.
Kiểm tra thân phận xong, Tô Dương đi theo ông cụ Tân đi vào nhà máy. Sau khi đi qua nhà xưởng hoang phế, anh bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người.
Nơi đây giống như một phiên chợ cỡ lớn, trên sân bãi rộng rãi có rất nhiều quầy hàng.
Điều khiến Tô Dương kinh ngạc nhất là ở nơi này thuốc gì cũng có. Những thảo dược như Linh Chi, Tuyết Liên, sâm núi cũng chẳng hiếm lạ gì. Có vài quầy hàng còn bày cả xương hổ, mật gấu, đầu sư tử, đuôi báo.
Quan trọng nhất chính là, chúng đều lấy từ thú hoang, không phải thú nuôi nhốt.
Có không ít chủ quán quen biết ông cụ Tân, thấy ông cụ tới lập tức nhao nhao chào hỏi. Một trong số đó còn chạy tới trước mặt ông cụ nói:
“Cụ ơi, chỗ cháu có nguyên cả bộ xương hổ, còn tươi lắm, vừa hong khô xong, mới chết đấy. Đây chắc chắn là đồ tốt, bên Nga vừa gửi sang, tuyệt đối đáng giá…”
Ông chủ quán bên cạnh cũng đon đả giới thiệu”
“Cụ Tân xem này, đuôi báo chỗ cháu là báo Châu Phi, cháu phải mất rất nhiều tiền thuê người da đen ở Châu Phi đánh bắt, phải lén vận chuyển tới đây đấy. Cụ lấy một ít về chế thuốc, đảm bảo sẽ khoẻ mạnh tráng kiện, kéo dài tuổi thọ…”
Ông cụ Tân đang định xem thử thì bị Tô Dương ngăn cản.
“Bỏ đi thôi. Mấy thứ này đều là động vật cần được bảo tồn, hơn nữa còn vừa mới chết. Nếu dùng làm thuốc thì khí âm quá nặng, không tốt cho cơ thể…”
Ông cụ Tân gật đầu cười. Chủ quán lại căm tức trừng mắt lườm Tô Dương.
Đi tiếp về phía trước không còn quầy hàng nữa. Tuy nhiên, có không ít người ngồi ở hai bên, bày giấy cứng ra trước mặt.
Tô Dương nhìn thử, thấy họ viết đủ thứ trên giấy cứng.
“Cần phương thuốc chữa bệnh tim, chữa khỏi thưởng một triệu!”
“Kim đan tổ truyền của gia tộc, uống một viên có thể cứu sống người chết, có bệnh trị bệnh, không có bệnh thì nâng cao sức khoẻ. Uống một viên khoẻ mạnh cường tráng, uống hai viên cơ thể cứng rắn tựa tường đồng vách sắt!”
Một gã đầu trọc đập cái bảng gỗ lớn vào ngực.
Dì My trông thấy người này liền bị doạ sợ, cuống quýt níu lấy Tô Dương, vô thức dựa sát vào người anh.
Bộ ngực của cô ta đè lên cánh tay của anh, khiến lòng anh bứt rứt.
Tô Dương đi theo ông cụ Tân xuyên qua những quầy hàng này tới một nhà xưởng.
Khác với mấy nhà xưởng hoang phế vừa rồi, trong nhà xưởng này được trang hoàng rực rỡ hẳn lên.
Bốn phía đều có sofa bằng da thật, chính giữa là một cái bục cao hình tròn, phía trên là một chiếc bàn không biết để làm gì.
Trong phòng đã có không ít người ngồi.
Ông cụ Tân nhỏ giọng giải thích với Tô Dương.
“Ở ngoài chỉ toàn hạng tôm tép, lát nữa trong này sẽ có phi vụ lớn, nhưng không giống hình thức như bên ngoài. Trong này chỉ có đấu giá với treo thưởng. Lát nữa cậu xem cho kỹ…”
Ông cụ vừa nói xong đã có người chủ động tìm tới chào hỏi.
Dù sao nhà họ Tân cũng là gia tộc hàng đầu ở Châu Thành, có rất nhiều người muốn nịnh bợ.
Sau khi chào hỏi xong xuôi, một người cạnh đó nói với ông cụ Tân:
“Cụ ơi, tôi nghe nói hôm nay có kha nhiều thầy thuốc có tiếng tới, đều nhằm vào phần thưởng chốc nữa sẽ công bố đấy. Nghe nói giá trị phần thưởng không thấp đâu, phải trên chục triệu…”
Ông cụ Tân cười nhạt đáp:
“Bỏ ra chục triệu để kéo dài tính mạng cũng đáng lắm…”
Ông cụ đang nói thì nhìn thấy một người bước vào, lập tức cau mày.
Tô Dương cũng biết người này, chính là ông chủ của Dịch Nhân Đường, Chu Đức Toàn.
Lần trước ông ta cố tình bán sâm núi giả cho ông cụ Tân, nhờ Tô Dương vạch trần nên ông cụ mới không bị mắc bẫy.
Cũng chính vì thế, ông cụ đã ra lệnh Chu Đức Toàn đóng cửa hiệu thuốc, rời khỏi Châu Thành. Không ngờ chẳng những ông ta không đi mà còn xuất hiện ở “Hội chợ tuổi thọ” này.
Chu Đức Toàn cũng nhìn thấy ông cụ Tân, vội vàng đi tới, cúi đầu khom lưng nói:
“Chào cụ, Chu Đức Toàn xin được hỏi thăm cụ ạ!”
Tuy nhiên, dáng vẻ cười cợt của ông ta lại giống như đang ra uy.
Dứt lời, ông ta quay sang nhìn thoáng qua Tô Dương, ánh mắt lạnh lùng.
Nếu không vì anh, lần trước ông ta đã có thể bán được sâm núi giả, còn kiếm được một món hời, cũng không bị buộc đóng cửa hiệu thuốc. Vậy nên ông ta hận anh nhất.
Ông cụ Tân không thèm nhìn ông ta, lạnh giọng đáp:
“Hỏi thăm thì không cần đâu. Xem ra tôi già thật rồi, lời nói cũng không còn sức nặng nữa…”
Chu Đức Toàn biết ông cụ đang ám chỉ chuyện mình không chịu rời khỏi Châu Thành.
Ông ta lập tức cười nói:
“Không phải cháu không nghe lời cụ, quan trọng là cậu chủ nhà chúng cháu không cho cháu đi khỏi Châu Thành. Cụ nói cháu phải làm thế nào đây? Cháu còn phải nghe lời ông chủ nữa…”
Ông cụ Tân sững sờ nghĩ, bản thân Chu Đức Toàn vốn là ông chủ, cậu chủ nhà ở đâu ra?
“Cậu chủ của cậu là ai?”
Ông cụ vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền tới một tiếng:
“Là tôi!”
Ngay sau đó, cửa nhà xưởng mở rộng.
Một người trẻ tuổi mặc vest đặt may riêng, đeo đồng hồ trị giá mấy triệu của thương hiệu nổi tiếng ngạo mạn đi vào trong sự bảo vệ của một đám vệ sĩ áo đen.
Ngoại trừ vệ sĩ sau lưng, bên cạnh anh ta còn có một cô nàng nóng bỏng mặc chiếc áo da nhỏ.
Tô Dương vừa nhìn liền biết cô gái này là một người luyện võ, hơn nữa chắc chắn thực lực không hề đơn giản.
Trông thấy người kia tới, rất nhiều người đều chủ động đứng dậy chào hỏi anh ta.
Nhưng anh ta lại chẳng thèm để ý tới, ung dung bước đến trước mặt ông cụ Tân, kiêu căng nói:
“Hiện giờ Chu Đức Toàn là bác sĩ riêng của tôi! Sao hả? Ông cụ Tân còn muốn đuổi ông ta ra khỏi Châu Thành nữa à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!