Tô Dương nhẹ nhàng vuốt mái tóc tuyệt đẹp của Lâm Khả Hy, lẩm bẩm:
"Đều tại tôi không chăm sóc tốt cho cô! Nhưng cô yên tâm, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy, không ai có thể làm hại cô được nữa!"
Tô Dương nói xong lại giơ tay lên, chạm nhẹ lên gương mặt như ngọc của Lâm Khả Hy.
Khi về đến nhà, Tô Dương bế Lâm Khả Hy xuống xe. Bọn họ vừa lên tầng, cô đã rúc vào trong lòng anh giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Tô Dương không nhịn được.
Anh hôn trán Lâm Khả Hy, chờ tới khi bình tĩnh lại mới ôm cô chìm vào giấc ngủ ngon.
Không biết qua bao lâu. Tô Dương đang mơ đẹp thì chợt nghe được một tiếng hét chói tai.
Tô Dương bị dọa cho giật mình, vội mở mắt ra.
Anh nhìn thấy Lâm Khả Hy quấn chặt cái chăn và nép sát vào tường, đang ngạc nhiên nhìn mình nằm trên giường.
"Sao… sao anh ở đây?"
Tô Dương chưa kịp giải thích, Lâm Khả Hy đã mắng:
"Vô sỉ, lưu manh, anh đã làm gì tôi?"
Tô Dương thấy Lâm Khả Hy hoảng sợ, nhoẻn miệng cười đắc ý.
"Cô nói xem, trai đơn, gái chiếc ở trong một phòng, cùng ngủ một giường thì có thể làm gì chứ?
Lâm Khả Hy lại tưởng thật, định mắng Tô Dương tiếp nhưng chợt nhận ra mình vẫn mặc quần áo đàng hoàng, ngay cả váy còn chưa cởi thì lập tức yên tâm.
Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Khả Hy mới bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm trước. Cô vẫn còn nhớ được vài chuyện.
Lâm Khả Hy nhìn Tô Dương, dè dặt hỏi:
"Sao… sao hôm qua anh đột nhiên xuất hiện ở khách sạn?"
Tô Dương nghiêng đầu nhìn Lâm Khả Hy buột miệng nói dối:
"Bởi vì tôi biết cô nhớ tôi nên tôi mới vội vàng xuất hiện ở bên cạnh cô...”
Tô Dương cố tình trêu Lâm Khả Hy.
Hôm qua Lâm Khả Hy vừa ra khỏi công ty, Tô Dương đã bám theo. Anh vẫn không yên tâm về cô, sợ cô bị người ta bắt nạt. Nhưng anh không ngờ cô uống rượu kém, uống say nhanh như vậy, nếu không anh đã xuất hiện từ lâu rồi.
Lâm Khả Hy cũng biết Tô Dương đang nói đùa, lại hỏi:
"Sao anh đưa tôi về rồi, còn ngủ trên giường tôi?"
Tô Dương cười ngả ngớn:
"Tôi đâu muốn lên giường của cô, tại cô cứ kéo tay tôi nói cô sợ, bảo tôi ở lại với cô đừng đi mà”.
"Không thể nào!"
Lâm Khả Hy đỏ bừng cả mặt. Cô thật sự không nhớ rõ mình rốt cuộc đã từng nói gì, ngoài phủ nhận thì chẳng còn cách nào khác.
Nhưng cô phải thừa nhận, tối qua ngủ trong lòng Tô Dương chắc hẳn là giấc ngủ ngon nhất, yên ổn nhất của cô trong mấy năm qua. Đặc biệt là lồng ngực rộng rãi của anh làm cô có cảm giác rất an toàn.
Lâm Khả Hy cũng không muốn hỏi nữa, sợ càng hỏi sẽ biết càng nhiều chuyện khiến mình mất mặt hơn. Cô dứt khoát nói với Tô Dương:
"Anh ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo. Anh đừng nói chuyện hôm nay với ai đấy...”
Tô Dương lại dựa lưng vào đầu giường, mỉm cười nhưng không hề nhúc nhích.
Lâm Khả Hy trừng mắt nhìn Tô Dương, giơ chân đạp mạnh vào người anh một cái, nói với vẻ hờn dỗi:
"Anh mau ra ngoài...”
Dáng vẻ hờn dỗi này của cô khác hẳn với vẻ đẹp lạnh lùng ngày thường.
Tô Dương đứng dậy, chậm rãi bước tới cửa, đang định mở cửa thì nghe Lâm Khả Hy ở phía sau khẽ nói:
"Chờ đã...”
Tô Dương lập tức đứng lại, quay đầu cười hì hì nhìn Lâm Khả Hy:
"Có phải cô còn chưa tỉnh rượu, bảo tôi thay quần áo giúp cô không?"
Nếu trước đây Tô Dương cợt nhả, thả dê cô như vậy, chắc chắn cô sẽ vô cùng tức giận nhưng bây giờ dường như đã quen rồi. Tô Dương vừa nói xong, cô chỉ trừng mắt nhìn anh nói:
"Lúc trước anh nói sẽ chữa lành bệnh cho ông nội tôi, bảo tôi ngủ với anh một đêm. Đêm qua xem như tôi đã ngủ với anh rồi, từ giờ trở đi, anh không được nhắc chuyện này với tôi nữa...”
"Không được! Đây không phải cô ngủ với tôi mà là tôi ngủ với cô đấy chứ!"
Tô Dương từ chối một cách chính đáng.
"Đồng thời tối qua rõ ràng là cô bảo tôi ở lại, không thể tính được!"
Đáng tiếc là mặc cho Tô Dương nói thế nào, thái độ của Lâm Khả Hy vẫn cương quyết.
"Tôi nói tính là tính, anh không có quyền phản đối! Anh ra ngoài đi...”
Tô Dương khóc không ra nước mắt vì vốn tưởng mình chiếm được lợi lớn.
Lâm Khả Hy nhìn Tô Dương thất vọng ra ngoài thì không nhịn được cười. Thật ra người này rất thú vị, không làm người ta chán ghét như vẻ bề ngoài của anh.
Lâm Khả Hy thay quần áo xong đi tới phòng khách, thấy Tô Dương đang ngồi buồn bã trên sofa lại hỏi:
"Hôm qua sếp Tưởng thế nào?"
"Ai biết được. Chắc say chết rồi ấy...”
Tô Dương hờ hững nói một câu, lại kể sơ qua chuyện hôm trước.
Lâm Khả Hy cũng nhớ lại cảnh tượng tối qua, vừa nghe xong không khỏi thở dài:
"Cái ông kia thật là, vốn tưởng Hoàn Á chúng tôi còn có chút cơ hội nhưng bây giờ xem ra… chuyện đại lý này hoàn toàn hết hy vọng rồi...”
Lâm Khả Hy nói xong, hơi chán nản ngồi xuống sofa.
Sở dĩ Lâm Khả Hy chán nản như thế là vì nếu không nắm được mối làm ăn này, chắc chắn ông nội sẽ bán Hoàn Á đi. Không có Hoàn Á, học phí của em gái cũng là cả một vấn đề. Xem ra mình chỉ có thể ra ngoài tìm việc làm.
Tô Dương mỉm cười tự tin nói:
"Lẽ nào không có ông Tưởng Tiến kia thì không hợp tác với bên kia được à?”
Lâm Khả Hy sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tô Dương hỏi:
"Anh có cách gì sao?"
Cho dù Tô Dương chữa bệnh cho ông nội mình, đồng thời hôm qua còn cứu mình nhưng đây là chuyện kinh doanh chứ không phải chữa bệnh. Lâm Khả Hy không tin Tô Dương sẽ có cách gì.
Thấy Lâm Khả Hy không tin, Tô Dương nói ngay:
"Đương nhiên là có cách rồi. Nhưng nếu tôi giúp cô giải quyết được vụ làm ăn này, cô sẽ báo đáp tôi thế nào?"
Lúc Tô Dương nói lời này còn cười gian. Anh đã nghĩ xong rồi, chỉ cần Lâm Khả Hy vừa hỏi ngược lại, anh sẽ lập tức yêu cầu cô lại ngủ với mình một đêm.
Đáng tiếc là Lâm Khả Hy không hề nghĩ ngợi đã nói luôn:
"Chuyện gì cũng được trừ yêu cầu trước đó của anh!"
Một câu nói này đã làm tính toán của Tô Dương thất bại rồi.
Tô Dương khóc không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!