Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Khả Hy, Tưởng Tiến đã bị cô mê hoặc. Ông ta luôn suy nghĩa làm cách nào mới có cơ hội chiếm được Lâm Khả Hy.
Không ngờ Lâm Khả Hy lại chủ động mời ông ta ăn cơm. Ông ta biết cơ hội đã tới.
Lúc này Lâm Khả Hy đã không chống đỡ được men rượu nữa, ngã gục xuống ghế, còn Tưởng Tiến lại chậm rãi bước tới, vẻ mặt dâm dãng cười nói: "Lâm Khả Hy, anh đã đặt phòng xong rồi. Đi nào, để anh dẫn em đi giải rượu..."
Tuy Lâm Khả Hy uống nhiều, không kiểm soát được cơ thể nhưng vẫn khá tỉnh táo. Cô chậm rãi giơ tay lên từ chối: "Đừng, đừng chạm vào tôi, tránh xa tôi ra một chút..."
Tưởng Tiến cười hì hì.
Vừa nói bàn tay của Tưởng Tiến đã giơ về phía khuôn mặt Lâm Khả Hy.
Làn da của Lâm Khả Hy đẹp vô cùng. Tưởng Tiến đã muốn xoa nắn gương mặt xinh đẹp này từ lâu, chỉ tiếc mãi vẫn chưa có cơ hội.
Mắt thấy tay của ông ta sắp chạm vào mặt của Lâm Khả Hy.
Bỗng “ầm” một tiếng, cửa phòng bị người ta một cước đá văng.
Tưởng Tiến sợ hết hồn, vội quay đầu lại thì thấy một người đàn ông ăn mặc xềnh xoàng, nhưng khí thế hiên ngang đang đứng ở cửa. Người này chính là Tô Dương.
Tưởng Tiến không biết Tô Dương, thấy Tô Dương ăn mặc rách nát như vậy nghĩ rằng anh đi nhầm phòng. Ông ta chỉ vào mặt Tô Dương tức giận đùng đùng hỏi: "Cậu là ai? Làm gì? Mau cút ra ngoài cho tôi!"
Ngược lại Tô Dương rất thong dong, còn cười hi hi ha ha bước vào, sau đó chậm rãi chỉ vào Lâm Khả Hy nói: "Tôi là ai à? Tôi là bạn trai của cô ấy!"
Tưởng Tiến sững sờ. Ông ta chưa từng nghĩ tới Lâm Khả Hy- một trong bốn người đẹp của Giang Thành lại có một người bạn trai giống ăn mày thế này.
Tưởng Tiến quay đầu nhìn Lâm Khả Hy hỏi: "Cô Lâm, cậu ta là bạn trai của cô thật sao?"
Tuy Lâm Khả Hy say rượu nhưng cũng còn chút ý thức, vừa thấy Tô Dương đến liền muốn vội vàng rời khỏi nơi này, lập tức nói: "Đúng, anh ấy là bạn trai của tôi..."
Vẻ mặt Tưởng Tiến như nuốt phải ruồi, âm thầm cân nhắc.
"Bạn gái cậu uống nhiều rồi, cậu nhớ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, tôi đi đây..."
Thấy hôm nay hẳn là không có cơ hội đưa Lâm Khả Hy đi, Tưởng Tiến rất khó chịu, sau khi nói với Tô Dương xong thì chuẩn bị rời đi.
Ông ta chưa kịp bước tới cửa thì thấy Tô Dương khẽ nhúc nhích, sau đó chặn trước người ông ta.
Tô Dương nhìn chằm chằm Tưởng Tiến, lạnh lùng nói: "Ông chuốc rượu vợ tôi say mèm như thế này mà muốn chuồn êm sao?"
Tưởng Tiến trợn mắt, giận dữ nói: "Vậy cậu muốn thế nào?"
Tô Dương cười khinh khỉnh: "Không phải ông thích uống rượu sao? Tôi uống với ông!"
"Ai muốn uống rượu với đứa ăn mày như mày, cút ngay!"
Nói xong Tưởng Tiến đẩy mạnh Tô Dương.
Dù ông ta đã đẩy rất mạnh nhưng đáng tiếc Tô Dương vẫn không nhúc nhích.
"Cút ngay cho tao!"
Tưởng Tiến thấy không đẩy được Tô Dương, liền nhấc tay lên đấm vào người anh.
Tuy bây giờ Tưởng Tiến rất béo, nhưng lúc còn trẻ cũng là người tập võ. Ông ta nghĩ cú đấm này của mình, chắc chắn có thể đánh ngã Tô Dương.
Mắt thấy nắm đấm sắp đánh trúng vào người Tô Dương, Tô Dương bỗng giơ tay lên chộp lấy nắm đấm của Tưởng Tiến, hơi dùng sức liền nghe Tưởng Tiến rống lên như lợn bị chọc tiết.
"A, đau, thả tao ra!"
"Uống hay không?"
Tô Dương cà lơ phất phơ hỏi Tưởng Tiến.
Tưởng Tiến đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gật đầu như giã tỏi: "Tôi uống, tôi uống!"
Lúc này Tô Dương mới buông tay, để Tưởng Tiến trở về chỗ ngồi của ông ta. Sau đó anh quay đầu ra cửa hét lên: "Phục vụ đâu, đem lên mười chai rượu Mao Đài. Tôi muốn loại rượu Mao Đài Phi Thiên 30 năm tuổi, 53 độ. Nhớ lấy thêm hai cái bát lớn đến đây!"
Một chai của loại rượu Mao Đài Phi Thiên 30 năm tuổi này, ở một khách sạn 5 sao siêu hạng thế này có giá hơn 40 nghìn tệ, mười chai hơn 400 nghìn tệ. Chỉ có điều Tưởng Tiến nghĩ, có nhiều tiền hơn nữa cũng là do Lâm Khả Hy trả, không liên quan gì đến ông ta.
Nhưng khi nghĩ tới mười chai rượu trắng, dù tửu lượng của ông ta có tốt hơn nữa chắc chắn cũng uống không nổi.
Sau khi khui hết mười chai rượu Mao Đài, Tô Dương vừa rót rượu vào bát vừa nói: "Không phải ông thích uống rượu sao? Hôm nay tôi uống với ông, không uống hết thì ai cũng đừng hòng rời khỏi nơi này..."
Một chai rượu vừa vặn đổ đầy một cái bát. Tô Dương lấy một bát đưa tới trước bàn Tưởng Tiến, cười chế giễu nói: "Đến đây, uống cạn nào!"
Nói xong Tô Dương một hơi uống sạch. Anh uống rượu chẳng khác gì uống nước lã. Quan trọng là mười mấy năm nay Tô Dương được sư phụ ngâm trong thảo dược, đừng nói là rượu trắng, dù uống thạch tín anh cũng chả sao.
Tưởng Tiến không muốn uống, nhưng thấy ánh mắt như hổ rình mồi của Tô Dương, ông ta không dám không uống.
Ông ta bưng bát lên, nhắm mắt uống vào, tức thì cảm thấy ruột gan cồn cào như lửa đốt.
Tô Dương lại tự mình rót đầy hai bát khác, sau đó lại uống hết một cái, bát còn lại đưa cho Tưởng Tiến. Tưởng Tiến khó chịu xua tay: "Không được, tôi, tôi uống không nổi nữa rồi..."
Tô Dương cười lạnh nói: "Khí thế chuốc rượu vợ tôi lúc nãy của ông đâu rồi? Nhất định phải uống!"
Vừa nói, hai tay Tô Dương vừa đặt lên bả vai Tưởng Tiến, sau đó chỉ khẽ đè một cái, Tưởng Tiến đã thét lên như bị chọc tiết: "Tôi uống, tôi uống là được mà..."
Ông ta lại bưng bát, nhắm mắt nhắm mũi uống vào, trong lúc uống còn sặc một ngụm lớn.
Tô Dương lại rót đầy rượu, lúc này Tưởng Tiến cũng đã say bí tỉ. Ông ta cầm bát lên, vừa uống được nửa bát thì cơ thể mềm oặt, chỉ nghe “rầm” một tiếng.
Tưởng Tiến từ trên ghế ngồi ngã xuống đất, thậm chí rượu trên tay còn văng tung tóe lên mặt ông ta.
Tô Dương vỗ mặt Tưởng Tiến, lạnh lùng nói: "Đây là bài học cho kẻ dám bắt nạt người phụ nữ của tôi! Nhớ kỹ, nếu có lần sau, không chỉ đơn giản là cho ông uống rượu thôi đâu!"
Đáng tiếc là Tưởng Tiến đã sớm say bí tỉ, không hề nghe được lời của Tô Dương.
Nói xong Tô Dương đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm Khả Hy.
Lâm Khả Hy cũng say mèm, cô gục xuống bàn muốn ngủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!