“Được rồi, chuyện ở đây đã giải quyết xong, mọi người về nhà đi!”
“Vâng!”
Tiêu Thiên Minh ra lệnh, tất cả mọi người đều kính cẩn cúi đầu tuân lệnh.
Thậm chí cả Công Tôn Nam Phi và người của tam đại gia tộc và các thế lực lánh đời cũng như vậy.
Bọn họ đều biết rõ một điều.
Sau trận chiến vừa rồi, Tiêu Thiên Minh đã ngồi vững cái ghế thanh nên mạnh nhất nước Hoa Hạ.
Không một ai dám nghi ngờ điều đó.
Nói giỡn gì thế.
Thử hỏi trong lứa thanh niên ngày nay liệu có ai giết cường giả cấp bậc Bán Vương ngay tức khắc được đây.
“Anh ơi, còn người này làm sao giờ?”
Tiêu Tứ chỉ vào Trung Tam Dã Khào đang giả chết nằm trên mặt đất.
Tiêu Thiên Minh liếc mắt nhìn trung Tam Dã Khào rồi vung tay lên, một luồng khí kình đỏ như máu bay ra, đầu của Trung Tam Dã Khào thế là lìa khỏi cổ.
Không một ai để ý tới Trung Tam Dã Khào, còn Tiêu Thiên Minh dẫn mọi người đi dọc về đường cũ.
Khi cách nơi bọn Diệp Viễn ẩn náu chưa tới hai nghìn mét, Tiêu Thiên Minh bỗng nhíu mày, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn vào cồn cát nơi đám người bọn Diệp Viễn đang ẩn náu.
Ngay sau đó, Tiêu Thiên Minh di chuyển, chốc lát đã xuất hiện ngay trên cồn cát.
Khi thấy bọn Hiên Viên Dương Vũ, Tiêu Thiên Minh hơi sững sờ.
Anh ta liếc mắt nhìn mọi người một lượt rồi dừng mắt trên người Diệp Viễn vài giây.
Lúc này, anh ta mới xoay người rời khỏi.
“Ôi!”
Sau khi Tiêu Thiên Minh khuất bóng, mọi người ở đây đều thở phào một hơi dài.
Ánh mắt lúc nãy của Tiêu Thiên Minh quá đáng sợ.
Bọn họ cảm thấy mình như bị một con ác ma hung tợn nào đó quan sát.
Đến cả Hiên Viên Dương Vũ cũng cảm thấy như thế.
Sau khi cả lũ thấy bóng dáng Tiêu Thiên Minh khuất hẳn.
Hiên Viên Dương Vũ mới nghi ngờ hỏi: “Vì sao anh ta không giết chúng ta?”
Hiên Viên Dương Vũ biết rõ rằng cho tới nay nhà họ Tiêu đều luôn muốn diệt trừ gia tộc Hiên Viên của bọn họ.
Ngay vừa rồi, Tiêu Thiên Minh có thể ra tay giết sạch bọn họ.
Với thực lực của Tiêu Thiên Minh, bọn họ chẳng thể nào chống trả.
“Chắc bây giờ anh ta khinh thường giết những người như chúng ta!”, Diệp Viễn bình thản cười đáp.
Diệp Viễn rất hiểu rõ kiểu người kiêu ngạo như Tiêu Thiên Minh.
Nếu là trước đây, có lẽ Tiêu Thiên Minh sẽ ra tay giết chết người của gia tộc Hiên Viên thật.
Nhưng nay đã khác, thực lực của Tiêu Thiên Minh bỗng tăng vọt, có thể giết cường giả siêu việt cấp bậc Bán Vương.
Hiển nhiên anh ta sẽ không muốn phí sức giết người của gia tộc Hiên Viên làm gì.
Giống như kẻ giàu nhất thế giới sẽ ra tay xử lý một người bình thường không?
Bởi vì làm thế sẽ khiến anh ta cảm thấy bôi nhọ thân phận của mình.
Hiên Viên Dương Vũ là người thông minh nên tất nhiên nhận ra ẩn ý trong lời của Diệp Viễn.
“Thật là!”
Hiên Viên Dương Vũ thở dài thườn thượt rồi nhìn lướt qua đám con cháu nhà mình, sắc mặt càng trở nên u sầu.
Diệp Viễn cười bảo: “Hahaha, chú Dương Vũ à, đừng tự thấy xấu hổ, tuy Tiêu Thiên Minh mạnh mẽ đấy, nhưng tóm lại vẫn dựa vào sức mạnh bên ngoài, thực lực thật sự của anh ta cũng không mạnh hơn bọn Thừa Thiên bao nhiêu đâu”.
“Tôi tin rằng, chỉ cần tất cả chúng ta chăm chỉ tu luyện thì ắt sẽ có ngày đuổi kịp và thậm chí vượt qua anh ta!”
Vào lúc Tiêu Thiên Minh quan sát mình, Diệp Viễn cũng dùng thần thức quan sát Tiêu Thiên Minh.
Trước kia, Diệp Viễn vẫn luôn tò mò Tiêu Thiên Minh chiếm được bảo vật gì trong Thiên Môn mà có thể khiến thực lực của anh ta tăng vọt chóng mặt như vậy.
Sau khi dùng thần thức dò la, Diệp Viễn mới phát hiện thực lực vốn có của Tiêu Thiên Minh vẫn hệt như cũ.
Thực lực của anh ta bỗng nhiên tăng vọt như vậy là do ở đan điền của anh ta có một cái bình ngọc thân trắng đế đỏ.
Trong cái bình ngọc kia còn có khí huyết sát tỏa ra.
Điều này khiến Diệp Viễn hiểu ra, công pháp Tiêu Thiên Minh vừa thi triển hẳn đến từ chỗ cái bình ngọc kia.
Chỉ là, khi nhìn thấy cái bình ngọc kia, Diệp Viễn cũng khá tò mò, bởi lẽ trong tay anh cũng có một cái bình ngọc tương tự như thế, hình như có được trong Thiên Môn.
Chẳng biết tại sao, đến bây giờ Diệp Viễn cũng không nghĩ ra, sau khi mình vào trong cái phủ kia ở Thiên Môn thì đã xảy ra chuyện gì.
Anh chỉ nhớ rằng mình làm theo yêu cầu của lão tiền bối phía dưới quán bar của chị Thanh.
Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì thì anh đều không nhớ.
Còn về cái bình ngọc này cũng là do sau khi khôi phục linh khí anh mới phát hiện ra.
Nhưng mà anh vẫn luôn nghiên cứu nó cả một chặng đường dài đằng đẵng mà vẫn không rõ cái bình ngọc này để làm gì.
“Được rồi, chuyện ở đây đã giải quyết xong, mọi người về nhà đi!”
“Vâng!”
Tiêu Thiên Minh ra lệnh, tất cả mọi người đều kính cẩn cúi đầu tuân lệnh.
Thậm chí cả Công Tôn Nam Phi và người của tam đại gia tộc và các thế lực lánh đời cũng như vậy.
Bọn họ đều biết rõ một điều.
Sau trận chiến vừa rồi, Tiêu Thiên Minh đã ngồi vững cái ghế thanh nên mạnh nhất nước Hoa Hạ.
Không một ai dám nghi ngờ điều đó.
Nói giỡn gì thế.
Thử hỏi trong lứa thanh niên ngày nay liệu có ai giết cường giả cấp bậc Bán Vương ngay tức khắc được đây.
“Anh ơi, còn người này làm sao giờ?”
Tiêu Tứ chỉ vào Trung Tam Dã Khào đang giả chết nằm trên mặt đất.
Tiêu Thiên Minh liếc mắt nhìn trung Tam Dã Khào rồi vung tay lên, một luồng khí kình đỏ như máu bay ra, đầu của Trung Tam Dã Khào thế là lìa khỏi cổ.
Không một ai để ý tới Trung Tam Dã Khào, còn Tiêu Thiên Minh dẫn mọi người đi dọc về đường cũ.
Khi cách nơi bọn Diệp Viễn ẩn náu chưa tới hai nghìn mét, Tiêu Thiên Minh bỗng nhíu mày, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn vào cồn cát nơi đám người bọn Diệp Viễn đang ẩn náu.
Ngay sau đó, Tiêu Thiên Minh di chuyển, chốc lát đã xuất hiện ngay trên cồn cát.
Khi thấy bọn Hiên Viên Dương Vũ, Tiêu Thiên Minh hơi sững sờ.
Anh ta liếc mắt nhìn mọi người một lượt rồi dừng mắt trên người Diệp Viễn vài giây.
Lúc này, anh ta mới xoay người rời khỏi.
“Ôi!”
Sau khi Tiêu Thiên Minh khuất bóng, mọi người ở đây đều thở phào một hơi dài.
Ánh mắt lúc nãy của Tiêu Thiên Minh quá đáng sợ.
Bọn họ cảm thấy mình như bị một con ác ma hung tợn nào đó quan sát.
Đến cả Hiên Viên Dương Vũ cũng cảm thấy như thế.
Sau khi cả lũ thấy bóng dáng Tiêu Thiên Minh khuất hẳn.
Hiên Viên Dương Vũ mới nghi ngờ hỏi: “Vì sao anh ta không giết chúng ta?”
Hiên Viên Dương Vũ biết rõ rằng cho tới nay nhà họ Tiêu đều luôn muốn diệt trừ gia tộc Hiên Viên của bọn họ.
Ngay vừa rồi, Tiêu Thiên Minh có thể ra tay giết sạch bọn họ.
Với thực lực của Tiêu Thiên Minh, bọn họ chẳng thể nào chống trả.
“Chắc bây giờ anh ta khinh thường giết những người như chúng ta!”, Diệp Viễn bình thản cười đáp.
Diệp Viễn rất hiểu rõ kiểu người kiêu ngạo như Tiêu Thiên Minh.
Nếu là trước đây, có lẽ Tiêu Thiên Minh sẽ ra tay giết chết người của gia tộc Hiên Viên thật.
Nhưng nay đã khác, thực lực của Tiêu Thiên Minh bỗng tăng vọt, có thể giết cường giả siêu việt cấp bậc Bán Vương.
Hiển nhiên anh ta sẽ không muốn phí sức giết người của gia tộc Hiên Viên làm gì.
Giống như kẻ giàu nhất thế giới sẽ ra tay xử lý một người bình thường không?
Bởi vì làm thế sẽ khiến anh ta cảm thấy bôi nhọ thân phận của mình.
Hiên Viên Dương Vũ là người thông minh nên tất nhiên nhận ra ẩn ý trong lời của Diệp Viễn.
“Thật là!”
Hiên Viên Dương Vũ thở dài thườn thượt rồi nhìn lướt qua đám con cháu nhà mình, sắc mặt càng trở nên u sầu.
Diệp Viễn cười bảo: “Hahaha, chú Dương Vũ à, đừng tự thấy xấu hổ, tuy Tiêu Thiên Minh mạnh mẽ đấy, nhưng tóm lại vẫn dựa vào sức mạnh bên ngoài, thực lực thật sự của anh ta cũng không mạnh hơn bọn Thừa Thiên bao nhiêu đâu”.
“Tôi tin rằng, chỉ cần tất cả chúng ta chăm chỉ tu luyện thì ắt sẽ có ngày đuổi kịp và thậm chí vượt qua anh ta!”
Vào lúc Tiêu Thiên Minh quan sát mình, Diệp Viễn cũng dùng thần thức quan sát Tiêu Thiên Minh.
Trước kia, Diệp Viễn vẫn luôn tò mò Tiêu Thiên Minh chiếm được bảo vật gì trong Thiên Môn mà có thể khiến thực lực của anh ta tăng vọt chóng mặt như vậy.
Sau khi dùng thần thức dò la, Diệp Viễn mới phát hiện thực lực vốn có của Tiêu Thiên Minh vẫn hệt như cũ.
Thực lực của anh ta bỗng nhiên tăng vọt như vậy là do ở đan điền của anh ta có một cái bình ngọc thân trắng đế đỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!