“Chính mày là người đã giết chết tất cả mọi người phái Bát Kì đúng không?”
Lúc này, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao của Trung Tam Dã Khào đang nhìn về phía Tiêu Thiên Minh đứng giữa vũng máu nhưng trên người không hề dính một giọt máu nào.
Cảm nhận được khí thế đáng sợ tỏa ra từ người Trung Tam Dã Khào.
Đương nhiên Tiêu Thiên Minh hiểu rõ thực lực của người này chắc chắn không thua kém gì anh ta.
Thế nhưng anh ta không hề để tâm một chút nào, vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo nói:
“Là tao đấy thì sao, nếu như tao muốn thì hôm nay mày cũng phải nằm lại đây!”
Nghe vậy, Trung Tam Dã Khào lập tức cười như điên.
“Hahaha, Tiêu Thiên Minh nhà họ Tiêu không hổ là người có thiên phú nhất trong lớp trẻ của Hoa Hạ, quả là đủ kiêu ngạo, đủ ngông cuồng, đủ phách lối!”
Giây tiếp theo, giọng Trung Tam Dã Khào chợt thay đổi, trở nên nồng nặc sát khí.
“Có điều, muốn ngông cuồng thì cũng phải có thực lực mới ngông cuồng được. Nếu không có thực lực thì tất cả chỉ là trò cười mà thôi!”
Nói rồi, Trung Tam Dã Khào chuyển động bàn tay.
Tiêu Thiên Minh lập tức cảm nhận được không khí xung quanh bỗng chốc dừng chuyển động, sau đó không ngừng ngưng kết lại.
Chẳng bao lâu sau, không khí đã ngưng kết thành những lưỡi dao tựa như một con dao găm, bao vây xung quanh Tiêu Thiên Minh.
Anh ta còn cảm nhận được hết sức rõ ràng rằng chỗ anh ta đang đứng đã hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Cứ như thể lúc này anh ta đang ở trong một thế giới nhỏ khác.
Lúc này, tiếng nói của Trung Tam Dã Khào vang lên.
“Tiêu Thiên Minh, hiện tại tao cho mày một cơ hội bái nhập làm môn hạ của tao, nếu vậy tao cam đoan trong vòng mười năm, mày sẽ lên tới cảnh giới cấp Vương”.
“Tao biết người nhà họ Tiêu mày vẫn luôn muốn thống nhất giới võ đạo toàn Hoa Hạ”.
“Chỉ cần mày đồng ý làm đồ đệ của tao, tao cam đoan sau khi mày đạt tới cấp Vương, tao sẽ giúp nhà họ Tiêu mày thống nhất toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ, còn người nhà họ Tiêu của mày sẽ giúp nước Uy của bọn tao thống nhất toàn bộ Hoa Hạ!”
Lúc đầu, Trung Tam Dã Khào định giết chết Tiêu Thiên Minh và đám võ giả Hoa Hạ kia nhưng vì thấy thực lực và tâm cảnh của Tiêu Thiên Minh.
Cho nên ông ta lâm thời đổi ý, ông ta muốn thu Tiêu Thiên Minh làm đồ đệ, lợi dụng địa vị của nhà họ Tiêu ở Hoa Hạ để biến Tiêu Thiên Minh và nhà họ Tiêu trở thành khẩu súng của ông ta.
Đối phó với toàn bộ võ giả giới võ đạo Hoa Hạ. Chỉ cần Tiêu Thiên Minh và nhà họ Tiêu diệt trừ tất cả môn phái của giới võ đạo Hoa Hạ.
Sau đó ông ta lại giết chết toàn bộ nhà họ Tiêu, vậy thì giới võ đạo Hoa Hạ sẽ hoàn toàn bị diệt vong.
Đến lúc đó, khi nước Uy xâm lược Hoa Hạ sẽ không còn có ai có thể ngăn cản được nữa.
Lúc này, khi bọn Diệp Viễn ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, anh bèn chuyển động bàn tay một cái.
Lời Trung Tam Dã Khào nói đều truyền hết vào tai bọn Hiên Viên Dương Vũ.
“Dã tâm của nước Uy và Trung Tam Dã Khào vẫn chưa bao giờ bị dập tắt, không ngờ bọn họ còn muốn diệt Hoa Hạ ta”, Hiên Viên Dương Vũ vô cùng phẫn nộ thốt lên.
“Chắc là sẽ không đến mức Tiêu Thiên Minh không nhìn ra mưu kế thấp hèn này của Trung Tam Dã Khào mà đồng ý với ông ta đâu nhỉ?”
Khi mọi người thấy Tiêu Thiên Minh nở nụ cười, ai nấy đều khá lo lắng.
Nếu như Tiêu Thiên Minh thật sự đồng ý thì với địa vị của nhà họ Tiêu ở Hoa Hạ, e là thực sự sẽ không có ai có thể ngăn cản được.
“Haha, điều kiện của mày đúng là rất hấp dẫn nhưng tiếc là nó không hấp dẫn nổi tao!”, Tiêu Thiên Minh cười nhạt một tiếng, đáp.
“Vậy mày muốn thế nào?”, Trung Tam Dã Khào tò mò hỏi.
“Tao muốn rất đơn giản thôi, đó chính là mày phải chết!”, Tiêu Thiên Minh thản nhiên nói.
“Nói vậy nghĩa là mày không đồng ý đề nghị này của tao nhỉ?”
Trung Tam Dã Khào nheo mắt lại, sát ý rõ rệt lóe lên.
Đương nhiên Tiêu Thiên Minh cũng nhìn thấy sát ý trong mắt Trung Tam Dã Khào.
Nhưng anh ta vẫn chẳng buồn để tâm, tiếp tục kiêu ngạo và lạnh lùng nói:
“Hừ, mày chỉ là một con kiến hôi thôi mà cũng dám mưu đồ nhúng chàm Hoa Hạ tao, đúng là nực cười!”
“Giờ tao cho mày một cơ hội, hoặc là mày lập tức tự sát thì tao sẽ tha mạng cho người của nước Uy mày!”
“Bằng không, sau này chắc chắn tao sẽ đặt chân lên đảo Uy, diệt sạch người nước Uy của mày!”
Nghe vậy, Trung Tam Dã Khào ngẩn người, sau đó ông ta cười phá lên như điên.
Một cường giả siêu cấp Bán Vương như ông ta vậy mà lúc này đây lại bị loại người mà ông ta coi là sâu kiến như Tiêu Thiên Minh mắng ông ta là sâu kiến.
Điều làm ông ta thấy cực kỳ buồn cười là tên nhóc sâu kiến Tiêu Thiên Minh này lại còn dám hùng hồn tuyên bố không hề biết xấu hổ là gì, dám bảo ông ta tự tử, còn bảo sẽ tiêu diệt toàn bộ nước Uy.
Những câu như thế này dù có là võ giả của vùng đất Hư Vô của Hoa Hạ cũng chẳng dám tùy tiện nói ra.
Mặc dù nước Uy của ông ta nhỏ bé nhưng cường giả võ đạo không hề ít hơn bất kỳ nước nào.
Nếu không thì những năm qua, nước Uy của bọn họ đã bị diệt quốc từ lâu rồi.
“Chính mày là người đã giết chết tất cả mọi người phái Bát Kì đúng không?”
Lúc này, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao của Trung Tam Dã Khào đang nhìn về phía Tiêu Thiên Minh đứng giữa vũng máu nhưng trên người không hề dính một giọt máu nào.
Cảm nhận được khí thế đáng sợ tỏa ra từ người Trung Tam Dã Khào.
Đương nhiên Tiêu Thiên Minh hiểu rõ thực lực của người này chắc chắn không thua kém gì anh ta.
Thế nhưng anh ta không hề để tâm một chút nào, vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo nói:
“Là tao đấy thì sao, nếu như tao muốn thì hôm nay mày cũng phải nằm lại đây!”
Nghe vậy, Trung Tam Dã Khào lập tức cười như điên.
“Hahaha, Tiêu Thiên Minh nhà họ Tiêu không hổ là người có thiên phú nhất trong lớp trẻ của Hoa Hạ, quả là đủ kiêu ngạo, đủ ngông cuồng, đủ phách lối!”
Giây tiếp theo, giọng Trung Tam Dã Khào chợt thay đổi, trở nên nồng nặc sát khí.
“Có điều, muốn ngông cuồng thì cũng phải có thực lực mới ngông cuồng được. Nếu không có thực lực thì tất cả chỉ là trò cười mà thôi!”
Nói rồi, Trung Tam Dã Khào chuyển động bàn tay.
Tiêu Thiên Minh lập tức cảm nhận được không khí xung quanh bỗng chốc dừng chuyển động, sau đó không ngừng ngưng kết lại.
Chẳng bao lâu sau, không khí đã ngưng kết thành những lưỡi dao tựa như một con dao găm, bao vây xung quanh Tiêu Thiên Minh.
Anh ta còn cảm nhận được hết sức rõ ràng rằng chỗ anh ta đang đứng đã hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Cứ như thể lúc này anh ta đang ở trong một thế giới nhỏ khác.
Lúc này, tiếng nói của Trung Tam Dã Khào vang lên.
“Tiêu Thiên Minh, hiện tại tao cho mày một cơ hội bái nhập làm môn hạ của tao, nếu vậy tao cam đoan trong vòng mười năm, mày sẽ lên tới cảnh giới cấp Vương”.
“Tao biết người nhà họ Tiêu mày vẫn luôn muốn thống nhất giới võ đạo toàn Hoa Hạ”.
“Chỉ cần mày đồng ý làm đồ đệ của tao, tao cam đoan sau khi mày đạt tới cấp Vương, tao sẽ giúp nhà họ Tiêu mày thống nhất toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ, còn người nhà họ Tiêu của mày sẽ giúp nước Uy của bọn tao thống nhất toàn bộ Hoa Hạ!”
Lúc đầu, Trung Tam Dã Khào định giết chết Tiêu Thiên Minh và đám võ giả Hoa Hạ kia nhưng vì thấy thực lực và tâm cảnh của Tiêu Thiên Minh.
Cho nên ông ta lâm thời đổi ý, ông ta muốn thu Tiêu Thiên Minh làm đồ đệ, lợi dụng địa vị của nhà họ Tiêu ở Hoa Hạ để biến Tiêu Thiên Minh và nhà họ Tiêu trở thành khẩu súng của ông ta.
Đối phó với toàn bộ võ giả giới võ đạo Hoa Hạ. Chỉ cần Tiêu Thiên Minh và nhà họ Tiêu diệt trừ tất cả môn phái của giới võ đạo Hoa Hạ.
Sau đó ông ta lại giết chết toàn bộ nhà họ Tiêu, vậy thì giới võ đạo Hoa Hạ sẽ hoàn toàn bị diệt vong.
Đến lúc đó, khi nước Uy xâm lược Hoa Hạ sẽ không còn có ai có thể ngăn cản được nữa.
Lúc này, khi bọn Diệp Viễn ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, anh bèn chuyển động bàn tay một cái.
Lời Trung Tam Dã Khào nói đều truyền hết vào tai bọn Hiên Viên Dương Vũ.
“Dã tâm của nước Uy và Trung Tam Dã Khào vẫn chưa bao giờ bị dập tắt, không ngờ bọn họ còn muốn diệt Hoa Hạ ta”, Hiên Viên Dương Vũ vô cùng phẫn nộ thốt lên.
“Chắc là sẽ không đến mức Tiêu Thiên Minh không nhìn ra mưu kế thấp hèn này của Trung Tam Dã Khào mà đồng ý với ông ta đâu nhỉ?”
Khi mọi người thấy Tiêu Thiên Minh nở nụ cười, ai nấy đều khá lo lắng.
Nếu như Tiêu Thiên Minh thật sự đồng ý thì với địa vị của nhà họ Tiêu ở Hoa Hạ, e là thực sự sẽ không có ai có thể ngăn cản được.
“Haha, điều kiện của mày đúng là rất hấp dẫn nhưng tiếc là nó không hấp dẫn nổi tao!”, Tiêu Thiên Minh cười nhạt một tiếng, đáp.
“Vậy mày muốn thế nào?”, Trung Tam Dã Khào tò mò hỏi.
“Tao muốn rất đơn giản thôi, đó chính là mày phải chết!”, Tiêu Thiên Minh thản nhiên nói.
“Nói vậy nghĩa là mày không đồng ý đề nghị này của tao nhỉ?”
Trung Tam Dã Khào nheo mắt lại, sát ý rõ rệt lóe lên.
Đương nhiên Tiêu Thiên Minh cũng nhìn thấy sát ý trong mắt Trung Tam Dã Khào.
Nhưng anh ta vẫn chẳng buồn để tâm, tiếp tục kiêu ngạo và lạnh lùng nói:
“Hừ, mày chỉ là một con kiến hôi thôi mà cũng dám mưu đồ nhúng chàm Hoa Hạ tao, đúng là nực cười!”