“Ồ, Công Tôn Nam Phi, mày vẫn chưa chết à?”
Lúc này, người thanh niên kia bước tới đầy phách lối.
“Xem ra tao vẫn còn chưa tra tấn mày đủ nhiều rồi!”
Nói rồi, người thanh niên kia vung thanh đao võ sĩ lên, định chém thêm vào người Công Tôn Nam Phi vài nhát nữa.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông trung niên lại chạy từ ngoài cửa vào.
“Cậu Trung Tam, ông Trung Tam nói là không được giết chết những người này, phải chờ các trưởng lão bắt được toàn bộ võ giả Hoa Hạ rồi sẽ đưa lũ lợn Hoa Hạ này về làm chất dinh dưỡng cho đại thần Bát Kì!”
“Ngoài ra, chúng tôi vừa mới nhận được tin tức, hình như Tiêu Thiên Minh của nhà họ Tiêu đã thu hoạch được gì đó ở trong Thiên Môn, hiện tại sắp ra khỏi sa mạc Long Lĩnh, các trưởng lão chuẩn bị đi phục kích Tiêu Thiên Minh, bảo cậu cũng qua đó!”
Nghe vậy, thanh niên họ Trung Tam này mới thu thanh đao võ sĩ lại, cực kỳ khó chịu “hừ” một tiếng.
“Hừ, coi như bọn mày tốt số, chờ tao dạy cho những đứa khác một bài học xong sẽ thong thả chơi đùa với bọn mày sau!”
“Hừ, muốn bắt được toàn bộ võ giả của Hoa Hạ và cậu Tiêu của chúng tôi à, đúng là nằm mơ!”, có người tỏ ý khinh thường, nói.
“Đúng vậy, cậu Tiêu Thiên Minh là kỳ tài ngút trời, đâu phải người mà đám rác rưởi chúng mày muốn bắt là bắt được chứ”, có người nói hùa theo.
Hầu hết những người này đều là người của Thiên Tài Doanh nên luôn tin tưởng Tiêu Thiên Minh một cách mù quáng.
“Hừ, Tiêu Thiên Minh chỉ là một thằng rác rưởi thôi, hơn nữa lần này, sau khi Thiên Môn biến mất, tất cả mọi người đều đã mất hết nội khí và linh khí thiên địa, chắc là Tiêu Thiên Minh cũng vậy thôi!”
Cậu Trung Tam nói đầy khinh thường.
“Hơn nữa, tao cũng không ngại gì không nói thật cho bọn mày biết, lần này toàn bộ các trưởng lão của phái Bát Kì bọn tao đều đã tới đây, mục tiêu chính là xử tử tất cả võ giả Hoa Hạ bọn mày ở chốn này”.
“Hiện tại, đám võ giả Hoa Hạ bọn mày đã mất sạch nội khí và linh khí thiên địa, bọn tao muốn bắt bọn mày quả là dễ như trở bàn tay!”
Lời mà cậu Trung Tam nói không phải là giả dối. Lần này, đúng là người thuộc phái Bát Kì của nước Uy muốn mượn cơ hội này để hốt gọn một mẻ các võ giả của Hoa Hạ.
Đương nhiên, kế hoạch ban đầu của bọn họ là phục kích võ giả trẻ tuổi của Hoa Hạ, để tương lai của võ đạo Hoa Hạ bị hao tổn.
Nhưng khi bọn họ tới đây thì lại nhận được tin tức, sau khi Thiên Môn biến mất, tất cả mọi người đều bị mất sạch nội khí và linh khí thiên địa.
Hôm nay, khi bắt được nhóm Công Tôn Nam Phi, bọn họ đã nghiệm chứng được điều này đúng là thật.
Hiện tại tất cả mọi người đã mất sạch nội khí và linh khí thiên địa, bọn họ cảm thấy hoàn toàn có thể tranh thủ cơ hội này để hốt gọn một mẻ tất cả võ giả Hoa Hạ đã tới sa mạc Long Lĩnh.
Chắc chắn chuyện này sẽ là một tổn thất vô cùng to lớn đối với giới võ đạo Hoa Hạ.
Chỉ cần giết chết tất cả võ giả Hoa Hạ thì đến lúc đó, giới võ đạo của Hoa Hạ sẽ không thể gượng dậy nổi, bọn họ sẽ có thể xâm lược Hoa Hạ một lần nữa giống như năm xưa.
Từ xưa đến nay, dã tâm tiêu diệt Hoa Hạ của bọn họ chưa bao giờ tắt.
Nghe vậy, Công Tôn Nam Phi biến sắc.
Nếu như chuyện đúng như những gì gã thanh niên họ Trung Tam này nói, một khi kế hoạch của phái Bát Kì thành công…
Vậy đó sẽ là kiếp nạn lớn chưa từng có với giới võ đạo Hoa Hạ.
“Không được, mình nhất định phải nghĩ cách để truyền tin tức này ra ngoài!”
Thế nhưng hiện tại anh ta đã trở thành tù nhân, nội khí lại biến mất hoàn toàn, anh ta không hề có cách nào để báo tin cho bất kỳ ai.
“Yên tâm đi, chắc chắn chiến thần Công Tôn sẽ không sao đâu, chúng ta phải tin tưởng năng lực của cậu Tiêu, chắc chắn cậu Tiêu sẽ tới cứu tất cả mọi người!”
Lúc này, những võ giả tin tưởng Tiêu Thiên Minh một cách mù quáng lại lên tiếng.
“Đúng vậy, tôi tin tưởng cậu Tiêu Thiên Minh chắc chắn sẽ đập tan âm mưu của bọn người Uy chó đẻ vô liêm sỉ này”.
“Đúng vậy, ngoại trừ Tiêu Thiên Minh ra vẫn còn chiến thần Hiên Viên nữa, có họ ở đây, tôi tin là họ sẽ cứu được tất cả mọi người!”
“Còn cả vị tiền bối đi bên cạnh tiền bối Hiên Viên nữa, hình như vị tiền bối đó cũng vào trong Thiên Môn, tôi nghĩ chắc chắn là vị tiền bối đó sẽ không sao cả đâu!”
Thấy mọi người đều tin tưởng Tiêu Thiên Minh, Hiên Viên Dương Vũ và Diệp Viễn như vậy…
Công Tôn Nam Phi cũng chỉ còn cách yên lặng gật đầu.
Chờ mong những người đó có thể cứu giới võ đạo Hoa Hạ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
“Ồ, Công Tôn Nam Phi, mày vẫn chưa chết à?”
Lúc này, người thanh niên kia bước tới đầy phách lối.
“Xem ra tao vẫn còn chưa tra tấn mày đủ nhiều rồi!”
Nói rồi, người thanh niên kia vung thanh đao võ sĩ lên, định chém thêm vào người Công Tôn Nam Phi vài nhát nữa.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông trung niên lại chạy từ ngoài cửa vào.
“Cậu Trung Tam, ông Trung Tam nói là không được giết chết những người này, phải chờ các trưởng lão bắt được toàn bộ võ giả Hoa Hạ rồi sẽ đưa lũ lợn Hoa Hạ này về làm chất dinh dưỡng cho đại thần Bát Kì!”
“Ngoài ra, chúng tôi vừa mới nhận được tin tức, hình như Tiêu Thiên Minh của nhà họ Tiêu đã thu hoạch được gì đó ở trong Thiên Môn, hiện tại sắp ra khỏi sa mạc Long Lĩnh, các trưởng lão chuẩn bị đi phục kích Tiêu Thiên Minh, bảo cậu cũng qua đó!”
Nghe vậy, thanh niên họ Trung Tam này mới thu thanh đao võ sĩ lại, cực kỳ khó chịu “hừ” một tiếng.
“Hừ, coi như bọn mày tốt số, chờ tao dạy cho những đứa khác một bài học xong sẽ thong thả chơi đùa với bọn mày sau!”
“Hừ, muốn bắt được toàn bộ võ giả của Hoa Hạ và cậu Tiêu của chúng tôi à, đúng là nằm mơ!”, có người tỏ ý khinh thường, nói.
“Đúng vậy, cậu Tiêu Thiên Minh là kỳ tài ngút trời, đâu phải người mà đám rác rưởi chúng mày muốn bắt là bắt được chứ”, có người nói hùa theo.
Hầu hết những người này đều là người của Thiên Tài Doanh nên luôn tin tưởng Tiêu Thiên Minh một cách mù quáng.
“Hừ, Tiêu Thiên Minh chỉ là một thằng rác rưởi thôi, hơn nữa lần này, sau khi Thiên Môn biến mất, tất cả mọi người đều đã mất hết nội khí và linh khí thiên địa, chắc là Tiêu Thiên Minh cũng vậy thôi!”
Cậu Trung Tam nói đầy khinh thường.
“Hơn nữa, tao cũng không ngại gì không nói thật cho bọn mày biết, lần này toàn bộ các trưởng lão của phái Bát Kì bọn tao đều đã tới đây, mục tiêu chính là xử tử tất cả võ giả Hoa Hạ bọn mày ở chốn này”.
“Hiện tại, đám võ giả Hoa Hạ bọn mày đã mất sạch nội khí và linh khí thiên địa, bọn tao muốn bắt bọn mày quả là dễ như trở bàn tay!”
Lời mà cậu Trung Tam nói không phải là giả dối. Lần này, đúng là người thuộc phái Bát Kì của nước Uy muốn mượn cơ hội này để hốt gọn một mẻ các võ giả của Hoa Hạ.
Đương nhiên, kế hoạch ban đầu của bọn họ là phục kích võ giả trẻ tuổi của Hoa Hạ, để tương lai của võ đạo Hoa Hạ bị hao tổn.
Nhưng khi bọn họ tới đây thì lại nhận được tin tức, sau khi Thiên Môn biến mất, tất cả mọi người đều bị mất sạch nội khí và linh khí thiên địa.
Hôm nay, khi bắt được nhóm Công Tôn Nam Phi, bọn họ đã nghiệm chứng được điều này đúng là thật.
Hiện tại tất cả mọi người đã mất sạch nội khí và linh khí thiên địa, bọn họ cảm thấy hoàn toàn có thể tranh thủ cơ hội này để hốt gọn một mẻ tất cả võ giả Hoa Hạ đã tới sa mạc Long Lĩnh.
Chắc chắn chuyện này sẽ là một tổn thất vô cùng to lớn đối với giới võ đạo Hoa Hạ.
Chỉ cần giết chết tất cả võ giả Hoa Hạ thì đến lúc đó, giới võ đạo của Hoa Hạ sẽ không thể gượng dậy nổi, bọn họ sẽ có thể xâm lược Hoa Hạ một lần nữa giống như năm xưa.
Từ xưa đến nay, dã tâm tiêu diệt Hoa Hạ của bọn họ chưa bao giờ tắt.
Nghe vậy, Công Tôn Nam Phi biến sắc.
Nếu như chuyện đúng như những gì gã thanh niên họ Trung Tam này nói, một khi kế hoạch của phái Bát Kì thành công…
Vậy đó sẽ là kiếp nạn lớn chưa từng có với giới võ đạo Hoa Hạ.
“Không được, mình nhất định phải nghĩ cách để truyền tin tức này ra ngoài!”
Thế nhưng hiện tại anh ta đã trở thành tù nhân, nội khí lại biến mất hoàn toàn, anh ta không hề có cách nào để báo tin cho bất kỳ ai.