“Hừ, phải đấy thì sao nào?”, Hoa Long đáp bằng giọng điệu phách lối.
Lúc này, ông Hoa cũng mở miệng nói: “Hiên Viên Dương Vũ, đã là lúc này rồi, ông đừng mang chút uy danh của gia tộc Hiên Viên các ông ra dọa chúng tôi nữa, không ích gì đâu!”
“Chắc hẳn giờ ông đã bị trọng thương rồi, tôi khuyên ông nên thức thời một chút, nhanh nhanh dẫn mọi người cút khỏi đây đi!”
“Nếu không coi chừng ông sẽ phải chôn thây chốn này đấy!”
“Các người có giỏi thì cứ thử tới đây đi!”
Kiếm Vô Nhai cầm lăm lăm thanh kiếm cùn trong tay, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
Đừng quên rằng, mặc dù không có nội khí nhưng bản thân Kiếm Vô Nhai là một sát thủ.
Thủ đoạn giết người của anh ta phong phú hơn mọi người ở đây rất nhiều.
Cho dù có phải đối mặt với cả chục ngàn người thì anh ta cũng không sợ hãi, huống chi chỉ có mấy người này.
“Tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Hoa Long “hừ” một tiếng, bất thình lình lao về phía Kiếm Vô Nhai.
“Huỵch!”
Hoa Long chỉ vừa mới xông lại, còn chưa kịp ra tay thì đã bị Kiếm Vô Nhai đạp trúng phần bụng.
Anh ta lập tức cong người lại như con tôm, ôm bụng đau đớn ngã xuống nền cát.
“Khốn khiếp, mày chán sống rồi!”
Hoa Anh thấy anh trai mình bị quật ngã chỉ bằng một chiêu, lập tức nổi giận xông tới.
“Huỵch!”
Chỉ có điều, thực lực của cô ta còn thua cả Hoa Long thì sao có thể là đối thủ của Kiếm Vô Nhai được.
Không hề có bất ngờ nào xảy ra, Hoa Anh cũng lập tức ôm bụng, đau đớn ngã xuống nền cát.
“Còn đứng ngây người ra đó làm gì, giết hết bọn họ cho tôi!”
Thấy tình hình như vậy, ông Hoa không khỏi nổi giận, vốn ông ta còn định cho bọn Hiên Viên Dương Vũ cơ hội, tiếc là bọn họ không biết quý trọng.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng loạt lao về phía Kiếm Vô Nhai.
Thấy vậy, Diệp Viễn đang chuẩn bị ra tay.
Thế nhưng bên cạnh anh lại đột nhiên vang lên tiếng sói tru chói tai.
“Hú ú!”
Diệp Viễn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy đàn sói kia đã đi theo mình tới tận đây.
Hơn nữa, lúc này đây, đàn sói hơn một ngàn con đó đã lao xuống gò cát, tấn công đám người tới từ vùng đất Lánh Đời.
Ở bên dưới gò cát, đám người tới từ vùng đất Lánh Đời nghe thấy tiếng sói tru chói tai, lập tức giật mình hét lên.
Vừa quay đầu lại nhìn, bọn họ lập tức sợ bạt vía kinh hồn, trên sườn đồi cát sau lưng bọn họ, có một bầy sói đen đông nhung nhúc không dưới ngàn con đang lao xuống dưới này.
Bọn họ còn chưa kịp làm bất kỳ điều gì thì đàn sói hung dữ này đã nhào về phía các võ giả của vùng đất Lánh Đời, mạnh mẽ như mãnh hổ xuống núi.
Các võ giả không có nội khí và linh khí thiên địa, cơ thể yếu như người bình thường.
Bọn họ làm sao có thể là đối thủ của đàn sói hung dữ này.
“Á...”
Cùng với những tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ sau vài giây đã có mấy chục võ giả mất mạng trong miệng sói.
Nhóm Hiên Viên Dương Vũ nhìn thấy bầy sói đông như vậy cũng sợ tái mặt.
Gần như ngay lập tức, bọn họ đứng thành một vòng tròn, chuẩn bị ứng phó với lũ sói.
Thế nhưng điều làm bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc là những con sói này chỉ cắn chết các võ giả của vùng đất Lánh Đời mà không hề tấn công bọn họ.
“Hú ú!”
Khi bầy sói đang định giải quyết nốt mấy người của vùng đất Lánh Đời trong đó có Lệnh Hồ Đào và ông lão nhà họ Hoa thì con sói đầu đàn chợt hú lên thật to.
Cả đàn sói lập tức dừng lại, sau đó lùi bước.
“Ầm!”
Đúng lúc này, mấy luồng khí mạnh đi cùng với vũ khí đột ngột đánh trúng vào chỗ ngay trước mặt bầy sói.
“Một đàn sói cỏn con mà cũng dám đụng tới người của vùng đất Lánh Đời, đúng là chán sống rồi!”
Lúc này, mấy võ giả mang theo khí thế mạnh mẽ khắp toàn thân nhanh chóng chạy tới từ một sườn đồi khác.
Dựa vào quần áo họ mặc thì những người này là người của Vạn Hồ Môn, nhà họ Hoa và nhà họ Tôn, hơn nữa tu vi của bọn họ đều là cảnh giới Võ Thánh.
Nhóm Hiên Viên Dương Vũ nhìn thấy những người này tới, không khỏi biến sắc.
“Ông Hoa, các ông không sao chứ?”, một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi hỏi ông Hoa.
“Không sao, sao các cậu lại có thể sử dụng nội khí được vậy?”, ông Hoa thắc mắc nhìn võ giả nhà mình, hỏi.
“Bẩm ông Hoa, trước đó chúng tôi cũng không thể sử dụng nội khí. Trong lúc tìm kiếm ông Hoa, chúng tôi tình cờ rơi xuống một chỗ cát chảy, bên dưới chỗ cát chảy đó có một vườn thuốc, chúng tôi ăn một ít cây thuốc ở đó thì thấy cơ thể lại có thể ngưng tụ nội khí trở lại!”, người đàn ông trung niên trả lời.
“Thì ra là thế!”
“Ông Hoa, xin ông đợi một lát, tôi sẽ giết hết bầy súc sinh này báo thù cho các đệ tử của môn phái!”
Nói rồi, người đàn ông trung niên chuyển động bàn tay, ngưng kết nên một ngọn lửa nội khí.
Sau đó, người này lập tức định xông tới giải quyết bầy sói ở xung quanh.
“Hừ, chỉ là một Võ Thánh nhỏ bé mà cũng dám đụng tới bạn bè của tôi!”
Đúng vào lúc này, Diệp Viễn đột ngột lên tiếng.
“Hừ, phải đấy thì sao nào?”, Hoa Long đáp bằng giọng điệu phách lối.
Lúc này, ông Hoa cũng mở miệng nói: “Hiên Viên Dương Vũ, đã là lúc này rồi, ông đừng mang chút uy danh của gia tộc Hiên Viên các ông ra dọa chúng tôi nữa, không ích gì đâu!”
“Chắc hẳn giờ ông đã bị trọng thương rồi, tôi khuyên ông nên thức thời một chút, nhanh nhanh dẫn mọi người cút khỏi đây đi!”
“Nếu không coi chừng ông sẽ phải chôn thây chốn này đấy!”
“Các người có giỏi thì cứ thử tới đây đi!”
Kiếm Vô Nhai cầm lăm lăm thanh kiếm cùn trong tay, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
Đừng quên rằng, mặc dù không có nội khí nhưng bản thân Kiếm Vô Nhai là một sát thủ.
Thủ đoạn giết người của anh ta phong phú hơn mọi người ở đây rất nhiều.
Cho dù có phải đối mặt với cả chục ngàn người thì anh ta cũng không sợ hãi, huống chi chỉ có mấy người này.
“Tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Hoa Long “hừ” một tiếng, bất thình lình lao về phía Kiếm Vô Nhai.
“Huỵch!”
Hoa Long chỉ vừa mới xông lại, còn chưa kịp ra tay thì đã bị Kiếm Vô Nhai đạp trúng phần bụng.
Anh ta lập tức cong người lại như con tôm, ôm bụng đau đớn ngã xuống nền cát.
“Khốn khiếp, mày chán sống rồi!”
Hoa Anh thấy anh trai mình bị quật ngã chỉ bằng một chiêu, lập tức nổi giận xông tới.
“Huỵch!”
Chỉ có điều, thực lực của cô ta còn thua cả Hoa Long thì sao có thể là đối thủ của Kiếm Vô Nhai được.
Không hề có bất ngờ nào xảy ra, Hoa Anh cũng lập tức ôm bụng, đau đớn ngã xuống nền cát.
“Còn đứng ngây người ra đó làm gì, giết hết bọn họ cho tôi!”
Thấy tình hình như vậy, ông Hoa không khỏi nổi giận, vốn ông ta còn định cho bọn Hiên Viên Dương Vũ cơ hội, tiếc là bọn họ không biết quý trọng.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng loạt lao về phía Kiếm Vô Nhai.
Thấy vậy, Diệp Viễn đang chuẩn bị ra tay.
Thế nhưng bên cạnh anh lại đột nhiên vang lên tiếng sói tru chói tai.
“Hú ú!”
Diệp Viễn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy đàn sói kia đã đi theo mình tới tận đây.
Hơn nữa, lúc này đây, đàn sói hơn một ngàn con đó đã lao xuống gò cát, tấn công đám người tới từ vùng đất Lánh Đời.
Ở bên dưới gò cát, đám người tới từ vùng đất Lánh Đời nghe thấy tiếng sói tru chói tai, lập tức giật mình hét lên.
Vừa quay đầu lại nhìn, bọn họ lập tức sợ bạt vía kinh hồn, trên sườn đồi cát sau lưng bọn họ, có một bầy sói đen đông nhung nhúc không dưới ngàn con đang lao xuống dưới này.
Bọn họ còn chưa kịp làm bất kỳ điều gì thì đàn sói hung dữ này đã nhào về phía các võ giả của vùng đất Lánh Đời, mạnh mẽ như mãnh hổ xuống núi.
Các võ giả không có nội khí và linh khí thiên địa, cơ thể yếu như người bình thường.
Bọn họ làm sao có thể là đối thủ của đàn sói hung dữ này.
“Á...”
Cùng với những tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ sau vài giây đã có mấy chục võ giả mất mạng trong miệng sói.
Nhóm Hiên Viên Dương Vũ nhìn thấy bầy sói đông như vậy cũng sợ tái mặt.
Gần như ngay lập tức, bọn họ đứng thành một vòng tròn, chuẩn bị ứng phó với lũ sói.
Thế nhưng điều làm bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc là những con sói này chỉ cắn chết các võ giả của vùng đất Lánh Đời mà không hề tấn công bọn họ.
“Hú ú!”
Khi bầy sói đang định giải quyết nốt mấy người của vùng đất Lánh Đời trong đó có Lệnh Hồ Đào và ông lão nhà họ Hoa thì con sói đầu đàn chợt hú lên thật to.
Cả đàn sói lập tức dừng lại, sau đó lùi bước.
“Ầm!”
Đúng lúc này, mấy luồng khí mạnh đi cùng với vũ khí đột ngột đánh trúng vào chỗ ngay trước mặt bầy sói.
“Một đàn sói cỏn con mà cũng dám đụng tới người của vùng đất Lánh Đời, đúng là chán sống rồi!”
Lúc này, mấy võ giả mang theo khí thế mạnh mẽ khắp toàn thân nhanh chóng chạy tới từ một sườn đồi khác.
Dựa vào quần áo họ mặc thì những người này là người của Vạn Hồ Môn, nhà họ Hoa và nhà họ Tôn, hơn nữa tu vi của bọn họ đều là cảnh giới Võ Thánh.
Nhóm Hiên Viên Dương Vũ nhìn thấy những người này tới, không khỏi biến sắc.
“Ông Hoa, các ông không sao chứ?”, một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi hỏi ông Hoa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!