“Cạch cạch!” một tiếng.
Cánh cổng mở ra.
Và không có gì bất thường xảy ra, việc này cũng khiến đám người Tiêu Minh hàn toàn thở nhẹ nhõm.
Đúng lúc cánh cổng lớn mở ra, Tiêu Minh liền cảm nhận được trong cánh cổng hình như có thứ gì điên xuồng hô gọi anh ta.
Không hề do dự, Tiêu Minh quyết đoán cất bước đi vào cổng lớn.
Đi vào trong sân viện.
Sân viện không lớn, vị trí chính giữa nhất có một vườn hoa, trong vườn hoa chỉ có một cái cây nghiêng vẹo.
Xung quanh có mấy căn nhà cũ nát.
Tiêu Minh không hề do dự, quyết đoán đi về phía căn phòng đối diện với cổng lớn.
Vì anh ta có thể cảm nhận được, thứ hô gọi anh ta ở ngay trong căn phòng đó.
Cửa phòng khép hờ, Tiêu Minh tiện tay đẩy mở cửa phòng rồi đi vào trong.
Những người khác cũng vội vàng đi vào theo.
Căn phòng không lớn, trông giống như một thư phòng.
Đối diện cửa là một chiếc bàn gỗ hình vuông, không biết được làm từ loại gỗ gì, phía sau bàn gỗ là một giá sách cũ kỹ và cũng không biết được làm từ vật liệu gì.
Chỉ là trên giá sách lại không có một quyển sách nào, chỉ có một lớp bụi dày.
Ngoài ra, trong cả căn phòng không có thêm thứ gì.
Gần như cùng lúc, toàn bộ ánh mắt của Tiêu Minh và đám người phía sau anh ta đều dồn lên chiếc bàn gỗ.
Vì trên bàn gỗ có hai món đồ, một cuốn sách cổ xưa, và một chiếc bình ngọc màu trắng.
Tiêu Minh có thể cảm nhận rõ ràng, thứ hô gọi anh ta chính là hai thứ trên chiếc bàn.
Tiến lên mấy bước, Tiêu Minh đưa tay định cầm lấy hai món đồ này.
Chỉ là đúng lúc tay của anh ta sắp chạm vào hai món đồ này.
Cao thủ của mấy môn phái như Sát Môn phía sau anh ta gần như ra tay cùng lúc, tấn công phía sau Tiêu Minh với thủ đoạn ghê ghớm.
Cảm nhận được nguy hiểm phía sau lưng, Tiêu Minh chỉ đành thôi không cầm hai món đồ đó nữa, quay người né tránh chiêu tấn công của mấy người.
Rất nhanh, hai bên lao vào chiến với nhau.
Lúc này ba người của ba gia tộc khác lại đi sang một bên, dường như muốn làm ngư ông đắc lợi.
Bên này đã bắt đầu đánh nhau, lúc này Diệp Viễn ở bên khác toàn thân đổ mổ hôi như mưa.
Lúc này, mỗi một bước đi của anh đều cảm nhận áp lực toàn thân tăng lên một phần.
Trong lúc này, anh vẫn chưa đi được một phần người con đường chính.
Nhưng mặc dù dưới trọng lực như vậy, Diệp Viễn vẫn không không từ bỏ, vẫn cắn răng tiến lên phía trước từng bước.
Cũng không biết đã đi được bao nhiêu bước, dưới áp lực càng lúc càng mạnh, làn da toàn thân Diệp Viễn trực tiếp bị ép đến nở nét, rất nhiều máu tươi đỏ rực chảy ra.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Diệp Viễn đã trở thành người máu.
Lúc này, ý thức của Diệp Viễn đã hoàn toàn mơ hồ, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là tiến lên phía trước, tiến lên, tiếp tục tiến lên.
Chỉ dựa vào một suy nghĩ duy nhất trong đầu, cơ thể của Diệp Viễn vẫn tiến lên phía trước.
Lúc này, trọng lực càng đáng sợ, trực tiếp ép Diệp Viễn quỳ xuống dưới đất.
Mặc dù như vậy, Diệp Viễn vẫn không dừng lại.
Dựa vào hai đầu gối vẫn không ngừng dịch chuyển về phía trước.
Để lại một dường dấu máu nhìn mà kinh hoàng.
Lại không biết qua bao lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có thể là một thế kỷ.
Diệp Viễn lại tiến lên mấy mét, nhưng lúc này, trọng lực càng thêm khủng bố, trực tiếp ép Diệp Viễn bò dưới đất.
Nhưng Diệp Viễn vẫn không dừng lại, vẫn nhúc nhích dịch về phía trước.
Lúc này, thịt trên người anh càng bị ép đến rắn chặt như một tờ giấy.
Cả người cũng gày đến chỉ còn lại da bọc xương.
Lại không biết qua bao lâu, Diệp Viễn hoàn toàn mất ý thức, suy nghĩ trong đầu đó cũng hoàn toàn tan biến.
Nhưng cơ thể của anh vẫn đang không ngừng bò về phía trước.
Lại không biết qua bao lâu, có lẽ là mười tiếng, cũng có thể là mười thế kỷ.
Da thịt và xương cốt toàn thân Diệp Viễn đều bị ép nhỏ thành một quả bóng tròn.
Nhưng quả bóng tròn này vẫn tiến lên, không ngừng tiến lên.
Lại không biết qua bao lâu, có lẽ là một trăm tiếng, cũng có thể là một trăm thế kỷ.
Dưới áp lực khủng bố, quả bóng tròn trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn một thứ to bằng mè đen, đang khẽ nhúc nhích về phía trước trên con đường rộng lớn.
Lại không biết qua bao lâu, có lẽ là một ngàn tiếng, cũng có thể là một ngàn thế kỷ.
Hạt mè đen cũng biến mất, chỉ còn lại hạt bụi, vẫn đang không ngừng tiến về phía trước.
Lúc này, hạt bụi đã đến chỗ tận cuối của con đường chính.
Dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng, cuối cùng hạt bụi đó đã vượt qua viên nền gạch ngọc thanh cuối cùng.
“Soạt!”
Khi vượt qua nền gạch ngọc xanh cuối cùng đó, mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Một giây sau, tất cả lại trở lại như ban đầu.
Lúc này, Diệp Viễn đứng ở vị trí trung tâm con đường chính bỗng mở đôi mắt.
Khoảnh khắc vừa mở mắt, Diệp Viễn nhìn cơ thể mình theo bản năng.
Điều khiến anh vô cùng bất ngờ vui mừng là cơ thể của anh hoàn toàn lành lặn không tổn hại.
“Vừa nãy là có chuyện gì? Chẳng lẽ là ảo giác?”
Nghĩ đến cảnh vừa trải qua trước đó, in sâu trong đầu mình như đao chém rìu bổ, Diệp Viễn lại cảm thấy đó không phải là ảo giác, dường như anh đã thực sự trải qua.
“Cạch cạch!” một tiếng.
Cánh cổng mở ra.
Và không có gì bất thường xảy ra, việc này cũng khiến đám người Tiêu Minh hàn toàn thở nhẹ nhõm.
Đúng lúc cánh cổng lớn mở ra, Tiêu Minh liền cảm nhận được trong cánh cổng hình như có thứ gì điên xuồng hô gọi anh ta.
Không hề do dự, Tiêu Minh quyết đoán cất bước đi vào cổng lớn.
Đi vào trong sân viện.
Sân viện không lớn, vị trí chính giữa nhất có một vườn hoa, trong vườn hoa chỉ có một cái cây nghiêng vẹo.
Xung quanh có mấy căn nhà cũ nát.
Tiêu Minh không hề do dự, quyết đoán đi về phía căn phòng đối diện với cổng lớn.
Vì anh ta có thể cảm nhận được, thứ hô gọi anh ta ở ngay trong căn phòng đó.
Cửa phòng khép hờ, Tiêu Minh tiện tay đẩy mở cửa phòng rồi đi vào trong.
Những người khác cũng vội vàng đi vào theo.
Căn phòng không lớn, trông giống như một thư phòng.
Đối diện cửa là một chiếc bàn gỗ hình vuông, không biết được làm từ loại gỗ gì, phía sau bàn gỗ là một giá sách cũ kỹ và cũng không biết được làm từ vật liệu gì.
Chỉ là trên giá sách lại không có một quyển sách nào, chỉ có một lớp bụi dày.
Ngoài ra, trong cả căn phòng không có thêm thứ gì.
Gần như cùng lúc, toàn bộ ánh mắt của Tiêu Minh và đám người phía sau anh ta đều dồn lên chiếc bàn gỗ.
Vì trên bàn gỗ có hai món đồ, một cuốn sách cổ xưa, và một chiếc bình ngọc màu trắng.
Tiêu Minh có thể cảm nhận rõ ràng, thứ hô gọi anh ta chính là hai thứ trên chiếc bàn.
Tiến lên mấy bước, Tiêu Minh đưa tay định cầm lấy hai món đồ này.
Chỉ là đúng lúc tay của anh ta sắp chạm vào hai món đồ này.
Cao thủ của mấy môn phái như Sát Môn phía sau anh ta gần như ra tay cùng lúc, tấn công phía sau Tiêu Minh với thủ đoạn ghê ghớm.
Cảm nhận được nguy hiểm phía sau lưng, Tiêu Minh chỉ đành thôi không cầm hai món đồ đó nữa, quay người né tránh chiêu tấn công của mấy người.
Rất nhanh, hai bên lao vào chiến với nhau.
Lúc này ba người của ba gia tộc khác lại đi sang một bên, dường như muốn làm ngư ông đắc lợi.
Bên này đã bắt đầu đánh nhau, lúc này Diệp Viễn ở bên khác toàn thân đổ mổ hôi như mưa.
Lúc này, mỗi một bước đi của anh đều cảm nhận áp lực toàn thân tăng lên một phần.
Trong lúc này, anh vẫn chưa đi được một phần người con đường chính.
Nhưng mặc dù dưới trọng lực như vậy, Diệp Viễn vẫn không không từ bỏ, vẫn cắn răng tiến lên phía trước từng bước.
Cũng không biết đã đi được bao nhiêu bước, dưới áp lực càng lúc càng mạnh, làn da toàn thân Diệp Viễn trực tiếp bị ép đến nở nét, rất nhiều máu tươi đỏ rực chảy ra.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Diệp Viễn đã trở thành người máu.
Lúc này, ý thức của Diệp Viễn đã hoàn toàn mơ hồ, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là tiến lên phía trước, tiến lên, tiếp tục tiến lên.
Chỉ dựa vào một suy nghĩ duy nhất trong đầu, cơ thể của Diệp Viễn vẫn tiến lên phía trước.
Lúc này, trọng lực càng đáng sợ, trực tiếp ép Diệp Viễn quỳ xuống dưới đất.
Mặc dù như vậy, Diệp Viễn vẫn không dừng lại.
Dựa vào hai đầu gối vẫn không ngừng dịch chuyển về phía trước.
Để lại một dường dấu máu nhìn mà kinh hoàng.
Lại không biết qua bao lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có thể là một thế kỷ.
Diệp Viễn lại tiến lên mấy mét, nhưng lúc này, trọng lực càng thêm khủng bố, trực tiếp ép Diệp Viễn bò dưới đất.
Nhưng Diệp Viễn vẫn không dừng lại, vẫn nhúc nhích dịch về phía trước.
Lúc này, thịt trên người anh càng bị ép đến rắn chặt như một tờ giấy.
Cả người cũng gày đến chỉ còn lại da bọc xương.
Lại không biết qua bao lâu, Diệp Viễn hoàn toàn mất ý thức, suy nghĩ trong đầu đó cũng hoàn toàn tan biến.
Nhưng cơ thể của anh vẫn đang không ngừng bò về phía trước.
Lại không biết qua bao lâu, có lẽ là mười tiếng, cũng có thể là mười thế kỷ.
Da thịt và xương cốt toàn thân Diệp Viễn đều bị ép nhỏ thành một quả bóng tròn.
Nhưng quả bóng tròn này vẫn tiến lên, không ngừng tiến lên.
Lại không biết qua bao lâu, có lẽ là một trăm tiếng, cũng có thể là một trăm thế kỷ.
Dưới áp lực khủng bố, quả bóng tròn trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn một thứ to bằng mè đen, đang khẽ nhúc nhích về phía trước trên con đường rộng lớn.
Lại không biết qua bao lâu, có lẽ là một ngàn tiếng, cũng có thể là một ngàn thế kỷ.
Hạt mè đen cũng biến mất, chỉ còn lại hạt bụi, vẫn đang không ngừng tiến về phía trước.
Lúc này, hạt bụi đã đến chỗ tận cuối của con đường chính.
Dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng, cuối cùng hạt bụi đó đã vượt qua viên nền gạch ngọc thanh cuối cùng.