“Được rồi, anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, mau rời khỏi nơi này đi!”
“Vâng!”, anh Khánh lại khom lưng với Diệp Viễn, mau chóng rời khỏi.
Sau khi anh Khánh vừa rời đi không lâu, ở chiến trường phía trước đột nhiên vang lên tiếng vang lớn.
Chỉ thấy Tiêu Đỉnh đó, bị mấy cao thủ đỉnh cấp của các Độc Môn đánh bay như một quả pháo ra khỏi nòng.
Đập mạnh xuống bãi đất cát, cả bãi cát lõm xuống một cái hố sâu khổng lồ.
“Oa!” một tiếng.
Tiêu Đỉnh rơi xuống đáy hố liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng vô cùng ủ rủ.
“Lão tổ!”
Thấy vậy, vẻ mặt của đám người nhà họ Tiêu đều biến sắc.
Vừa định xông đến, lại bị ông lão của thánh địa nhà họ Tiêu ngăn lại.
Vì họ xông đến, cũng chỉ là nộp mạng thôi.
Vì vậy, đám người nhà họ Tiêu mặt đầy lửa giận nhìn những người đó đi về phía vị trí của lão tổ nhà họ Tiêu bọn họ.
“Tiêu Đỉnh, giao Tiên Linh Ngọc Nhũ và bản đồ tuyến đường ra đây, tôi cho ông chết toàn thây!”
Cao thủ độc môn lại từ trên cao nhìn xuống Tiêu Đỉnh trong hố.
“Các người muốn chết hả!”
Tiêu Minh tung một thương đánh lui cường giả của Sát Môn, bóng người vụt lên, xông đến.
“Đã không chịu giao ra, thì giết thiên tài của nhà họ Tiêu các người trước!”, cường giả Độc Môn lạnh lùng hừ một tiếng.
Bỗng quay người, vung tay lên, một ấn bàn tay khổng lồ lập tức hiện ra xung quanh Tiêu Minh, tóm mạnh về phía Tiêu Minh.
“Hừ, chuyện nhỏ!”
Tiêu Minh quát lớn một tiếng, tay có thêm trường thương màu vàng kim như rồng, thế tấn công cường mạnh, trong phút chốc đánh tan chưởng ấn khổng lồ.
“Rồng ẩn nơi sâu!”
Lúc này, Tiêu Minh lại quát lớn một tiếng, trường thương trong tay lại hóa thành một con cự long màu vàng kim.
Chỉ thấy cự long màu vàng kim đó dẫm chân trên hư không, mang theo uy thế khủng bố.
Xông bay về phía cường giả của Độc Môn.
Thấy vậy, vẻ mặt của cường giả Độc Môn cũng biến sắc.
Chỉ thấy ngón tay hắn nhanh chóng rạch lướt không gian trước ngực, liền thấy từng lá bùa màu đỏ vụt lóe xuất hiện trước người hắn.
Chỉ lúc sau, trước mặt hắn đã xuật hiện từng tầng ngăn cách màu đỏ.
Lúc này, cự long màu vàng kim cũng đã xông đến.
Chỉ thấy cự long màu vàng kim đó há to miệng, ngọn lửa màu vàng lập tức phun ra.
Từng tầng màn ngăn cách màu đỏ máu trước mặt cường giả Độc Môn lập tức giống như giấy dán.
Lập tức rách nứt.
Chỉ thấy, vẻ mặt cường giả Độc Môn lập tức biến sắc.
Cơ thể mau chóng lùi lại phía sau.
Đáng tiếc, tốc đô của hắn thực sự quá chậm.
Ngọn lửa màu vàng kim hoàn toàn bao bọc lấy hắn.
“A!”
Trong tích tắc, trong ngọn lửa truyền ra một tiếng kêu thảm thiết ghê rợn, vô cùng nhức tai.
Sau khoảng mấy giây, tiếng kêu thảm biến mất, ngọn lửa dập tắt.
Bóng hình của cường giả Độc Môn cũng biến mất vô tăm vô tích.
“Việc này…”
Tất cả mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều chấn hãi.
“Đây là thực lực thực sự của Tiêu Minh nhà họ Tiêu sao?”
“Quá mạnh rồi!”
Diệp Viễn vẫn đứng ở chỗ không xa nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Anh đã thấy thực lực của Tiêu Minh.
Nhưng như vậy mới thú vị, Tiêu Minh càng cường mạnh, đến lúc anh giết Tiêu Minh thì càng thú vị.
Tâm trạng người nhà họ Tiêu sẽ càng đau thương.
Nếu Tiêu Minh không đủ cường mạnh, anh vẫn cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Sau một chiêu giải quyết cường giả của Độc Môn, ánh mắt của Tiêu Minh nhìn sang mấy người còn lại.
Đối diện với ánh mắt của Tiêu Minh, kẻ mà dùng một chiêu đã giết được cường giả Độc Môn, vẻ mặt của mấy người cũng không được tự nhiên.
Nhưng khi nghĩ đến Tiên Linh Ngọc Nhũ trên người nhà họ Tiêu và bản đồ tuyến đường.
Sự tham lam trong lòng lại hoàn toàn áp chế nỗi kiêng sợ.
Huống hồ, lúc này Tiêu Minh chỉ có một mình, họ còn có mấy người.
“Ra tay!”
Gần như cùng lúc, mấy người đều nhìn thấy cùng một mục đích giống nhau từ trong ánh mắt của đối phương.
“Ầm!”
Đúng lúc mấy người định ra tay, phía sau bỗng vang lên một tiếng vang lớn.
Sau đó, cả mặt đất điên cuồng chấn rung.
“Có chuyện gì vậy”
Tình hình đột ngột xảy ra khiến tất cả mọi người đều hoảng loạn.
“Mọi người mau nhìn xem, hào quang màu xanh biến mất rồi!”
Lúc này, có người phát hiện hào quang màu xanh vút lên từ trong cái hố lớn khổng lồ, lúc này đã biến mất.
Mà lúc này cái hố đó cũng đang không ngừng mở rộng ra xung quanh.
“Mau rời khỏi đây, có lẽ cửa sắp xuất hiện rồi”
Có người nhắc nhở nói.
Tất cả mọi người cũng không dám chậm trễ, mau chóng chạy cách xa khỏi chỗ cái hố đó.
Mấy cao thủ đỉnh cấp các nước đang định chiến với Tiêu Minh một trận thấy vậy, lúc này cũng không ra tay, gần như lùi về phía sau ngay lập tức.
Lúc này Tiêu Minh cũng không quản mấy người đó nữa.
Vội vàng lôi Tiêu Đỉnh trong hố ra, dẫn theo một dám đệ tử nhà họ Tiêu cùng chạy về phía xa.
Cùng với mặt đất chấn rung càng lúc càng dữ dội, cái hố đó cũng càng lúc càng mở rộng.
Lúc này, nếu người nào có thể quan sát từ trên không trung cao, sẽ kinh hãi phát hiện.
Một tòa thành trì khổng lồ màu xanh đang từ dưới lòng đất không ngừng dâng lên mới tốc độ chậm rãi.
“Được rồi, anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, mau rời khỏi nơi này đi!”
“Vâng!”, anh Khánh lại khom lưng với Diệp Viễn, mau chóng rời khỏi.
Sau khi anh Khánh vừa rời đi không lâu, ở chiến trường phía trước đột nhiên vang lên tiếng vang lớn.
Chỉ thấy Tiêu Đỉnh đó, bị mấy cao thủ đỉnh cấp của các Độc Môn đánh bay như một quả pháo ra khỏi nòng.
Đập mạnh xuống bãi đất cát, cả bãi cát lõm xuống một cái hố sâu khổng lồ.
“Oa!” một tiếng.
Tiêu Đỉnh rơi xuống đáy hố liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng vô cùng ủ rủ.
“Lão tổ!”
Thấy vậy, vẻ mặt của đám người nhà họ Tiêu đều biến sắc.
Vừa định xông đến, lại bị ông lão của thánh địa nhà họ Tiêu ngăn lại.
Vì họ xông đến, cũng chỉ là nộp mạng thôi.
Vì vậy, đám người nhà họ Tiêu mặt đầy lửa giận nhìn những người đó đi về phía vị trí của lão tổ nhà họ Tiêu bọn họ.
“Tiêu Đỉnh, giao Tiên Linh Ngọc Nhũ và bản đồ tuyến đường ra đây, tôi cho ông chết toàn thây!”
Cao thủ độc môn lại từ trên cao nhìn xuống Tiêu Đỉnh trong hố.
“Các người muốn chết hả!”
Tiêu Minh tung một thương đánh lui cường giả của Sát Môn, bóng người vụt lên, xông đến.
“Đã không chịu giao ra, thì giết thiên tài của nhà họ Tiêu các người trước!”, cường giả Độc Môn lạnh lùng hừ một tiếng.
Bỗng quay người, vung tay lên, một ấn bàn tay khổng lồ lập tức hiện ra xung quanh Tiêu Minh, tóm mạnh về phía Tiêu Minh.
“Hừ, chuyện nhỏ!”
Tiêu Minh quát lớn một tiếng, tay có thêm trường thương màu vàng kim như rồng, thế tấn công cường mạnh, trong phút chốc đánh tan chưởng ấn khổng lồ.
“Rồng ẩn nơi sâu!”
Lúc này, Tiêu Minh lại quát lớn một tiếng, trường thương trong tay lại hóa thành một con cự long màu vàng kim.
Chỉ thấy cự long màu vàng kim đó dẫm chân trên hư không, mang theo uy thế khủng bố.
Xông bay về phía cường giả của Độc Môn.
Thấy vậy, vẻ mặt của cường giả Độc Môn cũng biến sắc.
Chỉ thấy ngón tay hắn nhanh chóng rạch lướt không gian trước ngực, liền thấy từng lá bùa màu đỏ vụt lóe xuất hiện trước người hắn.
Chỉ lúc sau, trước mặt hắn đã xuật hiện từng tầng ngăn cách màu đỏ.
Lúc này, cự long màu vàng kim cũng đã xông đến.
Chỉ thấy cự long màu vàng kim đó há to miệng, ngọn lửa màu vàng lập tức phun ra.
Từng tầng màn ngăn cách màu đỏ máu trước mặt cường giả Độc Môn lập tức giống như giấy dán.
Lập tức rách nứt.
Chỉ thấy, vẻ mặt cường giả Độc Môn lập tức biến sắc.
Cơ thể mau chóng lùi lại phía sau.
Đáng tiếc, tốc đô của hắn thực sự quá chậm.
Ngọn lửa màu vàng kim hoàn toàn bao bọc lấy hắn.
“A!”
Trong tích tắc, trong ngọn lửa truyền ra một tiếng kêu thảm thiết ghê rợn, vô cùng nhức tai.
Sau khoảng mấy giây, tiếng kêu thảm biến mất, ngọn lửa dập tắt.
Bóng hình của cường giả Độc Môn cũng biến mất vô tăm vô tích.
“Việc này…”
Tất cả mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều chấn hãi.
“Đây là thực lực thực sự của Tiêu Minh nhà họ Tiêu sao?”
“Quá mạnh rồi!”
Diệp Viễn vẫn đứng ở chỗ không xa nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Anh đã thấy thực lực của Tiêu Minh.
Nhưng như vậy mới thú vị, Tiêu Minh càng cường mạnh, đến lúc anh giết Tiêu Minh thì càng thú vị.
Tâm trạng người nhà họ Tiêu sẽ càng đau thương.
Nếu Tiêu Minh không đủ cường mạnh, anh vẫn cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Sau một chiêu giải quyết cường giả của Độc Môn, ánh mắt của Tiêu Minh nhìn sang mấy người còn lại.
Đối diện với ánh mắt của Tiêu Minh, kẻ mà dùng một chiêu đã giết được cường giả Độc Môn, vẻ mặt của mấy người cũng không được tự nhiên.
Nhưng khi nghĩ đến Tiên Linh Ngọc Nhũ trên người nhà họ Tiêu và bản đồ tuyến đường.
Sự tham lam trong lòng lại hoàn toàn áp chế nỗi kiêng sợ.
Huống hồ, lúc này Tiêu Minh chỉ có một mình, họ còn có mấy người.
“Ra tay!”
Gần như cùng lúc, mấy người đều nhìn thấy cùng một mục đích giống nhau từ trong ánh mắt của đối phương.
“Ầm!”
Đúng lúc mấy người định ra tay, phía sau bỗng vang lên một tiếng vang lớn.
Sau đó, cả mặt đất điên cuồng chấn rung.
“Có chuyện gì vậy”
Tình hình đột ngột xảy ra khiến tất cả mọi người đều hoảng loạn.
“Mọi người mau nhìn xem, hào quang màu xanh biến mất rồi!”
Lúc này, có người phát hiện hào quang màu xanh vút lên từ trong cái hố lớn khổng lồ, lúc này đã biến mất.
Mà lúc này cái hố đó cũng đang không ngừng mở rộng ra xung quanh.
“Mau rời khỏi đây, có lẽ cửa sắp xuất hiện rồi”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!