Anh Khánh nhìn thấy ba người đó hộc máu bay ra xa, sau đó không còn nhúc nhích nữa thì mới phách lối nói.
“Hừ, ba kẻ vô dụng, còn muốn ra tay với người mang thiên mệnh là tôi, đúng là tự tìm đường chết!”
Những người đứng bên cạnh Diệp Viễn đương nhiên đều nghe thấy giọng điệu ngang ngược của anh Khánh.
Mọi người chỉ lắc đầu cười, không nói gì.
Vương Vũ Hàm và Thanh thì tỏ ra khinh thường.
Nhưng mấy người Lưu Hạo ở ngay gần đó thấy được anh Khánh đột nhiên trở nên lợi hại thì kích động chạy ngay đến chỗ anh ta.
Lại tâng bốc anh ta hết lời.
Mấy lời nịnh bợ ấy làm anh Khánh lâng lâng.
Sau đó, anh Khánh dẫn nhóm Lưu Hạo đi đến chỗ Diệp Viễn.
Anh Khánh còn chưa kịp lên tiếng thì Lưu Hạo đi theo bên cạnh đã quát.
“Mấy người bị sao thế hả? Anh Khánh của bọn tôi đã cứu các anh hai lần, các anh không biết mở mồm cảm ơn một câu là sao!”
Mọi người nghe vậy thì sửng sốt.
Hiên Viên Thừa hoàn hồn ngay đầu tiên, giả vờ tỏ ra cung kính khom lưng với anh Khánh.
“Cảm ơn ơn cứu mạng của tiền bối!”
Các võ giả ở đây thấy thế thì cũng làm theo, đồng loạt cúi đầu cảm ơn anh Khánh.
Ngay cả Kiếm Vô Nhai luôn luôn tỏ ra thờ ơ với người khác vậy mà cũng khom lưng.
Không một ai ở đây muốn vạch trần anh Khánh, bởi vì bọn họ bị đuổi giết một đêm, hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Thậm chí có vài người đã sinh ra bóng ma tâm lý.
Bây giờ lại có một tên chúa hề xuất hiện, có thể xoa dịu sự căng thẳng suốt đêm của bọn họ.
Tất cả mọi người đều khom lưng cảm ơn mình, điều này khiến anh Khánh sung sướng lâng lâng như sắp bay lên trời tới nơi.
“Hừ, thế còn được, không uổng công tôi cứu mấy người!”
Sau đó, anh Khánh quay đầu sang nhìn về phía nhóm Vương Vũ Hàm.
Ánh mắt ngạo mạn như đang nói với bọn họ.
“Thế nào, thấy chưa, tôi lợi hại lắm đấy”.
Vương Vũ Hàm và Thanh thấy được ánh mắt của anh Khánh, đột nhiên thấy hứng thú, thế là nói ngay.
“Anh Khánh giỏi quá! Uy vũ, vô địch thiên hạ!”
Được Vương Vũ Hàm và Thanh khen ngợi, anh Khánh cảm thấy còn sung sướng hơn cả khi nắng gắt uống một cốc nước mát lạnh.
Ngay sau đó, anh Khánh lại nhìn về phía Diệp Viễn với vẻ khinh khỉnh.
Diệp Viễn vội nói.
“Anh Khánh thật là lợi hại, anh giỏi quá, lòng kính nể tôi dành cho anh giống như nước sông Long Giang cuồn cuộn chảy xiết!”
Vốn dĩ anh Khánh còn cảm thấy ngứa mắt Diệp Viễn, bây giờ nghe đối phương khen mình như thế thì một chút khó chịu cuối cùng trong lòng cũng biến mất.
“Hừ, coi như anh biết điều!”
Anh Khánh hừ một tiếng, không so đo với Diệp Viễn.
Lòng hư vinh của anh Khánh được thỏa mãn, anh ta được mấy người Lưu Hạo tiếp đãi ngồi xuống một bên, bắt đầu thưởng thức đồ ăn và rượu ngon mà bọn họ mang đến.
Sau khi anh Khánh đi, Hiên Viên Dương Vũ cũng bắt đầu bảo mọi người mau chóng chỉnh đốn lại.
Diệp Viễn vừa giúp Hiên Viên Dương Vũ chữa thương, vừa hỏi bọn họ chuyện gì đã xảy ra sau khi anh đi vào mật thất dưới mặt đất.
Khi biết được Hiên Viên Dương Vũ và mọi người bị cường giả của các quốc gia khác đuổi giết, Diệp Viễn cau mày.
Rồi khi biết được những cường giả của các quốc gia khác chỉ đuổi theo và khiến bọn họ bị thương chứ không giết người, Diệp Viễn nhíu chặt mày hơn.
Anh cứ có cảm giác những người đó làm như vậy là vì có bí mật nào đó không thể cho người khác biết.
“Đúng rồi, Diệp Viễn, lúc đó sau khi tôi bảo cậu đi, có phải cậu bị người của tứ đại gia tộc đánh lén không?”
Hiên Viên Dương Vũ tò mò hỏi.
Hiên Viên Dương Vũ vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện người của bốn gia tộc đánh lén Diệp Viễn.
Dù sao lúc trước ông ta và Diệp Viễn ngăn cản cơn bão đáng sợ mới cứu được mọi người.
Nếu người của tứ đại gia tộc thật sự lấy oán trả ơn, thì cho dù phải chết, ông ta cũng sẽ giết chết cái đám không bằng súc sinh ấy.
“Phải!”
Diệp Viễn bình tĩnh gật đầu.
Thấy Diệp Viễn trả lời chắc chắn, Hiên Viên Dương Vũ hết sức phẫn nộ, sát ý bao phủ toàn thân.
“Quả nhiên, bọn súc sinh ăn cháo đá bát khốn nạn, chờ tôi tìm được bọn chúng, tôi nhất định phải rút gân lột da những kẻ vong ân phụ nghĩa ấy!”
Những người khác cũng tỏ ra vô cùng giận dữ.
“Chú Hiên Viên, chú không cần nhúng tay, tôi sẽ đích thân xử lý chuyện này!”, Diệp Viễn nói nói với giọng bình tĩnh.
“Những việc bọn họ làm không chỉ đơn giản là đánh lén tôi thôi đâu!”, giọng Diệp Viễn hết sức lạnh nhạt.
Lời anh nói làm Hiên Viên Dương Vũ và những người khác ngẩn ra.
Diệp Viễn nói tiếp: “Chú Hiên Viên, chú không phát hiện ra à, hôm qua tung tích của chú và mọi người bị cường giả của các quốc gia khác phát hiện bằng cách nào?”
“Và tại sao những người đó không giết các chú mà lại dẫn ra đây?”
“Hơn nữa, người của tứ đại gia tộc rõ ràng đang ở gần đây, bọn họ biết các chú gặp nạn mà sao lại không đi cứu viện?”
Anh Khánh nhìn thấy ba người đó hộc máu bay ra xa, sau đó không còn nhúc nhích nữa thì mới phách lối nói.
“Hừ, ba kẻ vô dụng, còn muốn ra tay với người mang thiên mệnh là tôi, đúng là tự tìm đường chết!”
Những người đứng bên cạnh Diệp Viễn đương nhiên đều nghe thấy giọng điệu ngang ngược của anh Khánh.
Mọi người chỉ lắc đầu cười, không nói gì.
Vương Vũ Hàm và Thanh thì tỏ ra khinh thường.
Nhưng mấy người Lưu Hạo ở ngay gần đó thấy được anh Khánh đột nhiên trở nên lợi hại thì kích động chạy ngay đến chỗ anh ta.
Lại tâng bốc anh ta hết lời.
Mấy lời nịnh bợ ấy làm anh Khánh lâng lâng.
Sau đó, anh Khánh dẫn nhóm Lưu Hạo đi đến chỗ Diệp Viễn.
Anh Khánh còn chưa kịp lên tiếng thì Lưu Hạo đi theo bên cạnh đã quát.
“Mấy người bị sao thế hả? Anh Khánh của bọn tôi đã cứu các anh hai lần, các anh không biết mở mồm cảm ơn một câu là sao!”
Mọi người nghe vậy thì sửng sốt.
Hiên Viên Thừa hoàn hồn ngay đầu tiên, giả vờ tỏ ra cung kính khom lưng với anh Khánh.
“Cảm ơn ơn cứu mạng của tiền bối!”
Các võ giả ở đây thấy thế thì cũng làm theo, đồng loạt cúi đầu cảm ơn anh Khánh.
Ngay cả Kiếm Vô Nhai luôn luôn tỏ ra thờ ơ với người khác vậy mà cũng khom lưng.
Không một ai ở đây muốn vạch trần anh Khánh, bởi vì bọn họ bị đuổi giết một đêm, hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Thậm chí có vài người đã sinh ra bóng ma tâm lý.
Bây giờ lại có một tên chúa hề xuất hiện, có thể xoa dịu sự căng thẳng suốt đêm của bọn họ.
Tất cả mọi người đều khom lưng cảm ơn mình, điều này khiến anh Khánh sung sướng lâng lâng như sắp bay lên trời tới nơi.
“Hừ, thế còn được, không uổng công tôi cứu mấy người!”
Sau đó, anh Khánh quay đầu sang nhìn về phía nhóm Vương Vũ Hàm.
Ánh mắt ngạo mạn như đang nói với bọn họ.
“Thế nào, thấy chưa, tôi lợi hại lắm đấy”.
Vương Vũ Hàm và Thanh thấy được ánh mắt của anh Khánh, đột nhiên thấy hứng thú, thế là nói ngay.
“Anh Khánh giỏi quá! Uy vũ, vô địch thiên hạ!”
Được Vương Vũ Hàm và Thanh khen ngợi, anh Khánh cảm thấy còn sung sướng hơn cả khi nắng gắt uống một cốc nước mát lạnh.
Ngay sau đó, anh Khánh lại nhìn về phía Diệp Viễn với vẻ khinh khỉnh.
Diệp Viễn vội nói.
“Anh Khánh thật là lợi hại, anh giỏi quá, lòng kính nể tôi dành cho anh giống như nước sông Long Giang cuồn cuộn chảy xiết!”
Vốn dĩ anh Khánh còn cảm thấy ngứa mắt Diệp Viễn, bây giờ nghe đối phương khen mình như thế thì một chút khó chịu cuối cùng trong lòng cũng biến mất.
“Hừ, coi như anh biết điều!”
Anh Khánh hừ một tiếng, không so đo với Diệp Viễn.
Lòng hư vinh của anh Khánh được thỏa mãn, anh ta được mấy người Lưu Hạo tiếp đãi ngồi xuống một bên, bắt đầu thưởng thức đồ ăn và rượu ngon mà bọn họ mang đến.
Sau khi anh Khánh đi, Hiên Viên Dương Vũ cũng bắt đầu bảo mọi người mau chóng chỉnh đốn lại.
Diệp Viễn vừa giúp Hiên Viên Dương Vũ chữa thương, vừa hỏi bọn họ chuyện gì đã xảy ra sau khi anh đi vào mật thất dưới mặt đất.
Khi biết được Hiên Viên Dương Vũ và mọi người bị cường giả của các quốc gia khác đuổi giết, Diệp Viễn cau mày.
Rồi khi biết được những cường giả của các quốc gia khác chỉ đuổi theo và khiến bọn họ bị thương chứ không giết người, Diệp Viễn nhíu chặt mày hơn.
Anh cứ có cảm giác những người đó làm như vậy là vì có bí mật nào đó không thể cho người khác biết.
“Đúng rồi, Diệp Viễn, lúc đó sau khi tôi bảo cậu đi, có phải cậu bị người của tứ đại gia tộc đánh lén không?”
Hiên Viên Dương Vũ tò mò hỏi.
Hiên Viên Dương Vũ vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện người của bốn gia tộc đánh lén Diệp Viễn.
Dù sao lúc trước ông ta và Diệp Viễn ngăn cản cơn bão đáng sợ mới cứu được mọi người.
Nếu người của tứ đại gia tộc thật sự lấy oán trả ơn, thì cho dù phải chết, ông ta cũng sẽ giết chết cái đám không bằng súc sinh ấy.
“Phải!”
Diệp Viễn bình tĩnh gật đầu.
Thấy Diệp Viễn trả lời chắc chắn, Hiên Viên Dương Vũ hết sức phẫn nộ, sát ý bao phủ toàn thân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!