Sau khi đàn sói bỏ đi, Diệp Viễn lấy ra mấy viên đá Địa Linh.
Cho nhóm Hiên Viên Dương Vũ nhanh chóng khôi phục thực lực.
Khoảng một tiếng sau, cuối cùng mọi người cũng đều đã cơ bản hồi phục một chút linh khí thiên địa và nội khí đủ để có thể tự vệ.
Sau khi nghỉ dưỡng sức qua loa một lát, mọi người tiếp tục lên đường.
Hai ngày sau, cuối cùng cả nhóm đã tới lối vào của sa mạc Long Lĩnh, trông thấy thấp thoáng bóng xóm làng ở đằng xa, chỗ lối vào.
Lúc này, trong thị trấn ở lối vào sa mạc Long Lĩnh.
Những người ở lại trong thị trấn lúc trước đều đã biến mất.
Hiện tại, trong thị trấn này, đâu đâu cũng là những người thấp lùn, mặc đồng phục võ sĩ người Uy.
Trong gian nhà lớn nhất ở trung tâm thị trấn.
Lúc này, nhóm người của doanh trại huấn luyện đặc biệt trong đó có Công Tôn Nam Phi đều đang bị nhốt ở đây.
Công Tôn Nam Phi chỉ còn thở thoi thóp, cả người từ trên xuống dưới be bét máu thịt.
Những thiên tài trẻ tuổi khác của Hoa Hạ cũng đầy rẫy vết thương trên người.
Dẫu vậy, sắc mặt của bọn họ vẫn vẹn nguyên tinh thần bất khuất như cũ.
Có người còn nằm bò ở cửa ra vào, quát to với bên ngoài: “Bọn người Uy rác rưởi chết tiệt, có giỏi thì thả bọn tao ra, chúng ta đấu một chọi một, để xem tao có giết chết đám chó đẻ các người đi không!”
“Ầm!”
Thế nhưng, người kia vừa mới to họng quát xong thì cửa phòng lập tức bị đạp văng ra.
Võ giả Hoa Hạ này không đề phòng, bị đá bay đi, đập mạnh người vào bức tường đằng sau.
Máu thịt be bét.
Lúc này, người mới đi từ cửa vào đây là một thanh niên cầm theo thanh đao võ sĩ, mặc đồng phục võ sĩ.
Thấy anh ta đi vào đây, tất cả võ giả Hoa Hạ lập tức phẫn nộ, kích động.
Người nào người nấy xông về phía anh ta.
Thế nhưng, võ giả Hoa Hạ không có nội khí sao có thể là đối thủ của người thanh niên này.
Một số người vừa mới tiến lên đã ngã xuống dưới đao của anh ta.
“Thực lực của lũ lợn Hoa Hạ chỉ có vậy thôi sao?”
Người thanh niên kia giải quyết hết những võ giả Hoa Hạ dám xông tới xong, tỏ ý khinh thường quét mắt nhìn những kẻ còn lại không dám động thủ đánh mình.
Đối mặt với sự khiêu khích của anh ta, những người còn lại không thể nhịn nổi nữa, tất cả đều giãy giụa cố gắng đứng lên để liều mạng với đối phương.
Nhưng lúc này, Công Tôn Nam Phi lại nén cơn đau trên người, yếu ớt nói: “Mọi người hãy bình tĩnh một chút, đừng kích động, không thể chết một cách uổng phí được!”
Nghe Công Tôn Nam Phi nói vậy, mọi người chỉ còn cách hung hăng trừng mắt nhìn kẻ vừa mới ra tay kia.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì anh ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Sở dĩ bọn họ bị thương nặng như vậy đều là vì bị người này tra tấn.
Mấy ngày đầu sau khi Thiên Môn xuất hiện, làn sóng xung kích kinh khủng khi đó đã giết chết rất nhiều người.
Chuyện này khiến mọi người đều nhận thức rõ sự kinh khủng của Thiên Môn.
Vì an toàn của tất cả mọi người, Công Tôn Nam Phi dẫn họ rời khỏi Thiên Môn.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau khi bọn họ rời khỏi Thiên Môn thì nội khí trên người bỗng biến mất một cách li kì.