“Quả thật có vấn đề!”
Diệp Viễn gật đầu nói.
“Tuy rằng công pháp tu luyện này đúng là có thể giúp con gái ông khống chế khí cực hàn trong cơ thể mình”.
“Nhưng nó chỉ là khống chế mà không phải chuyển hóa thành linh khí để mình sử dụng”.
“Suy cho cùng, khí cực hàn này vẫn không hề thay đổi, để lâu dài về sau, khí cực hàn kia vẫn sẽ tụ lại trong cơ thể con gái ông”.
“Đợi thời gian đủ lâu, khí cực hàn kia tụ lại đủ thì sẽ chẳng khác nào quả bom hẹn giờ”.
“Chỉ cần có đủ điều kiện, khí cực hàn trong cơ thể con gái ông vẫn sẽ gây hại đến sinh mạng của cô ta!”
“Nghĩ lại thì có lẽ người phục kích các ông khi ấy hẳn đã nhận ra điểm này”.
“Bởi vậy bọn họ mới không thẳng tay giết con gái ông mà là dùng một viên đan dược dẫn dụ khí cực hàn trong cơ thể con gái ông phát tác!”
Nghe vậy, sắc mặt Vương Tiên Tri và Vương Văn Văn đều thay đổi.
Vương Tiên Tri căng thẳng hỏi: “Vậy Diệp tiên sinh, ý của cậu là trong cơ thể con gái tôi có hàn độc, sau này còn có thể phát tác nữa sao?”
“Không khác là bao, nếu không có công pháp phù hợp mà tiếp tục tu luyện theo công pháp cũ thì khí cực hàn trong cơ thể cô ta vẫn sẽ tích tụ, đến lúc đó, sợ rằng dù là tôi cũng bó tay!”
“Đúng rồi, có thể cho tôi xem con gái ông tu luyện công pháp nào không?”
Vương Văn Văn vội vàng lấy ra một tấm da dê từ trong ngực ra đưa cho Diệp Viễn.
Anh cẩn thận xem xét công pháp tu luyện ấy, càng đọc mặt càng nhăn chặt hơn.
Vương Tiên Tri không nhịn được bèn hỏi: “Diệp tiên sinh, công pháp này có vấn đề gì không?”
“Vốn dĩ công pháp này hẳn không có vấn đề gì, nhưng trên bản này đã bị người sửa chữa điểm quan trọng rồi!”, Diệp Viễn đáp.
Anh phát hiện công pháp Vương Văn Văn tu luyện cũng có ghi lại ở Quỷ Mông, chẳng qua nó thuộc loại công pháp cấp thấp.
Nếu tu luyện công pháp này thì đúng là có thể chuyển khí cực hàn trong cơ thể người thành linh khí Thiên Địa.
Chẳng qua là hiệu quả giảm mạnh.
Mà công pháp Vương Văn Văn đưa cho anh đã bị sửa chữa ở điểm quan trọng làm cách nào chuyển khí cực hàn thành linh khí Thiên Địa.
Cũng chính vì vậy, Vương Văn Văn không cách nào chuyển khí cực hàn thành linh khí Thiên Địa mà tích tụ nó trong cơ thể mình.
Đầu Vương Tiên Tri nghiêng như trống lắc.
“Không thể nào, bản công pháp này vẫn luôn được giữ gìn trong Tàng Thư Các của nhà họ Vương chúng tôi, những năm gần đây, ngoại trừ tôi ra thì không một ai có thể tiến vào Tàng Thư Các”.
“Diệp tiên sinh, có phải cậu nhìn nhầm rồi không?”
“Không, bởi vì loại công pháp tu luyện này tôi cũng có một bộ nên sẽ không nhầm lẫn gì đâu”, Diệp Viễn trả lời.
“Bố, liệu có khi nào vào lúc bố sao chép đã xảy ra sai lầm!”, Vương Văn Văn bèn nhắc nhở.
“Không thể nào, lúc ấy là bố để chú Liên Ngôn của con tự mình sao chép, sao lại có thể chứ...”
Nói đến đây, Vương Tiên Tri bỗng ngẩn ngơ.
Vài giây sau, sắc mặt Vương Tiên Tri thay đổi, ông ta nghĩ đến một khả năng.
“Lẽ nào là chú Liên Ngôn của con?”
Nhưng giây tiếp theo ông ta lại cố bác bỏ điều này trong đầu.
“Không thể nào, chú Liên Ngôn của con đã theo bố từ khi còn trẻ, bố luôn coi ông ta như anh em ruột thịt, chắc chắn không thể nào là ông ta!”
“Được rồi, Vương gia chủ à, trước tiên ông chớ rối rắm chuyện này, bây giờ khí cực hàn trong cơ thể con gái ông còn chưa được giải quyết đâu”, Diệp Viễn nhắc nhở nói.
“Đúng đúng đúng, Diệp tiên sinh, cậu nói xem bây giờ nên làm gì?”, Vương Tiên Tri không biết làm gì nhìn Diệp Viễn.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đang định mở miệng thì.
Hiên Viên Dương Vũ đứng một bên mở lời trước.
“Vương gia chủ của tôi ơi, ông xem bình thường ông thông minh sáng suốt thế nào, sao lúc này lại loạn tới loạn lui thế?”
“Diệp tiên sinh là một người rất lợi hại, hơn nữa trong tay còn có công pháp thích hợp cho con gái ông tu luyện nữa...”
Khi Hiên Viên Dương Vũ nói đến đây, Vương Tiên Tri cuối cùng đã hoàn hồn.
Ông ta vội vàng vỗ đầu, nói: “Ông xem đầu óc của tôi này”.
Vương Văn Văn đứng bên phản ứng còn nhanh hơn bố mình, cô ta vội bước xuống giường, vô cùng cung kính quỳ gối trước mặt Diệp Viễn.
“Đệ tử Vương Văn Văn bái kiến sư phụ!”
Vương Tiên Tri cũng vội vàng ôm quyền với Diệp Viễn, nói: “Diệp tiên sinh, tuy tư chất con gái tôi ngu dốt nhưng lại có lòng cầu tiến, mong Diệp tiên sinh nhận con bé làm đệ tử!”
Dứt lời, Vương Tiên Tri bèn cúi người kính cẩn cầu xin Diệp Viễn.
Anh vội vàng đỡ Vương Tiên Tri dậy.