"Cái này cho cậu!"
Lúc này lại một mảnh giấy màu vàng không biết làm bằng chất liệu gì, đầy dấu vết thời gian, nhìn giống như giấy kraft bay ra khỏi cánh cửa khổng lồ.
Sau khi Diệp Viễn tiện tay lấy được tờ giấy màu vàng, phát hiện mặt trên thực ra là một tấm bản đồ.
"Tiền bối, đây là cái gì?"
"Đây là bản vẽ toàn bộ cánh cửa, có thấy chấm đỏ ở góc dưới bên phải không?"
Diệp Viễn vội vàng nhìn về phía tờ giấy màu vàng, ở góc dưới bên phải quả nhiên có một chấm đỏ.
"Nơi này chính là khi chúng tôi đang tìm kiếm mấy trận pháp đại sư, trải qua vài lần mới tìm được điểm yếu của trận pháp bảo vệ thành phố ở góc này".
"Lại trải qua vài lần mới đột phá được chỗ yếu kia!"
"Đáng tiếc vừa mới đột phá một góc, chúng tôi còn chưa tiến vào thì cát vàng đã tràn tới rồi!"
"Cuối cùng, chúng tôi không còn cách nào khác phải ngoài rút lui!"
"Vốn dĩ muốn chờ đến lần sau khi cánh cửa xuất hiện trở lại thì sẽ đi khám phá một lần nữa, nhưng thật đáng tiếc..."
Lúc này, tiền bối ở sau cửa dường như nhớ đến điều gì đó.
Diệp Viễn chờ một lúc lâu cũng không nghe được câu nói tiếp theo của tiền bối ở sau cửa.
"Tiền bối, đáng tiếc cái gì?"
"Không có gì, cậu nhớ kỹ, chờ đến lúc đó cậu đi tìm ở góc này, trải qua nhiều năm như vậy, một góc ở trận pháp kia chắc hẳn đã bị phá vỡ, cậu có thể tiến vào từ nơi này".
"Nhớ kỹ, trong thành có rất nhiều bảo vật, nhưng cậu đừng đụng đến hầu hết đồ vật ở nơi này. Cậu chỉ cần đi đến một ngôi nhà có tên là Trạch Tử Lý trong khu vực thành chính, ở sảnh chính có một bàn trà, trên đó có một quyển sách, cậu hãy lấy quyển sách và làm theo hướng dẫn ở trên đó".
"Tiền bối, chẳng phải ông không biết chuyện gì về cánh cửa này sao? Cũng chưa từng vào đó? Tại sao hiện tại lại biết rõ ràng những đồ vật bên trong, thậm chí còn kể chi tiết đến vậy?", Diệp Viễn có chút nghi ngờ nói.
"..."
Vị tiền bối ở sau cánh cửa im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói.
"Đây là mệnh lệnh của mẹ cậu giao cho tôi!"
"Tôi miễn cưỡng tin tưởng ông!", Diệp Viễn thản nhiên nói.
"…"
Vị tiền bối sau cánh cửa lại lâm vào yên lặng.
"Được rồi, tiền bối, giúp tôi chăm sóc kỹ người nhà của tôi".
Nói xong, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía ba người Tiêu Vi Vi.
"Cô Vũ, chú Vũ, xin hai người yên tâm ở lại đây, cháu sẽ tự mình chăm sóc bản thân".
Diệp Viễn nhất quyết muốn đi, hơn nữa tiền bối sau cánh cửa cũng nói rằng chuyến đi lần này của Diệp Viễn là do mẹ anh sắp xếp, cho nên cũng không có ai ngăn cản Diệp Viễn.
"Vậy cháu làm việc gì cũng phải cẩn thận, tuyệt đối đừng đụng phải những người đến từ thánh địa nhà họ Tiêu!"
"Cô yên tâm, cháu đã biết. Hơn nữa, lần này có người của gia tộc Hiên Viên cũng đi, có chú Hiên Viên ở đây, cao thủ của thánh địa nhà họ Tiêu nhất định sẽ không dám ra tay với cháu!"
"Hơn nữa, lần này cháu sẽ cải trang, cho dù cháu có đứng trước mặt bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không nhận ra cháu!"
Sau khi nói vài lời hứa hẹn với ba người, lúc này Diệp Viễn mới rời khỏi phòng tối Lâm Hạ.
Rời khỏi quầy rượu không bao lâu, chị Thanh cũng đã chuẩn bị xong rất nhiều đồ dùng.
Nhìn thấy chị Thanh dường như muốn chuyển hết toàn bộ siêu thị về đây, Diệp Viễn có chút bất đắc dĩ.
Khi thực lực của bọn họ đạt đến cảnh giới này, cơ bản xem như đã thoát ly khỏi cơ thể phàm tục, cũng có thể từ bỏ thức ăn.
Chị Thanh dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Diệp Viễn, chị ta vội vàng nói.
"Diệp tiên sinh, chẳng phải là tôi đã ở chỗ này nhiều năm như vậy, đã lâu cũng chưa đi ra ngoài, vất vả lắm mới có một cơ hội, tôi chỉ muốn vui vẻ ra ngoài chơi thôi!"
"Được rồi, nếu chị không chê phiền phức thì cứ mang nó theo nếu chị muốn!"
…
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ba giờ.
Diệp Viễn và chị Thanh mang theo hai túi đồ lớn đi đến sân bay chiến bộ của thủ đô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!