Không sai, Diệp Viễn quả thật vừa mới học được thủ đoạn này.
Nếu như là trước đây, Diệp Viễn có lẽ sẽ không có năng lực này.
Nhưng lúc nãy, khi anh bị luồng khí cơ kia của ông lão áo xanh công kích, trời xui đất khiến, làm cho thần thức của anh sớm ngưng kết mà thành.
Sự xuất hiện của thần thức cũng làm cho thức hải của anh trở nên rõ ràng hơn.
Ngũ giác cũng linh mẫn hơn.
Khả năng thấu thị dường như cũng càng thêm lợi hại.
Với hàng trăm cú đấm vừa rồi, anh đã sử dụng đôi mắt thấu thị của mình để nhìn thấu hoàn toàn kết cấu căn nguyên của tấm lưới khổng lồ.
Sau khi nhìn thấu kết cấu bản nguyên, anh đương nhiên rất dễ dàng đã nắm được kỹ thuật này trong tay.
Mặc dù không biết tâm pháp khống chế cụ thể, do đó đã lợi dụng cách thi triển đó để khống chế Nguyên Anh chi Hỏa.
Không ngờ nó thực sự đã thành công.
"Sao vậy ông già, nếu bây giờ ông còn có thủ đoạn gì thì cứ dùng đi, để tôi mở rộng kiến thức một chút".
Diệp Viễn đứng giữa không trung, lạnh lùng nói với ông lão áo xanh vẫn còn đang có chút chấn động.
Sở dĩ Diệp Viễn không rút lui mà khiêu khích ông lão bằng cách này, là bởi vì anh vừa mới học được thủ đoạn này từ lão giả áo xanh.
Cho nên bây giờ anh còn muốn học thêm một ít chiêu thức tấn công khác từ trên người ông lão áo xanh.
Lão quái vật phía dưới quán bar của chị Thanh nói mặc dù anh có thiên phú kiều diễm, tu hành tâm pháp Quỷ Môn vô cùng vững chắc.
Nhưng có quá ít chiêu thức tấn công.
Đúng như lão quái vật lời nói, chiêu thức tấn công của anh quả thực ít đến đáng thương.
Mặc dù trong truyền thừa của Quỷ Môn cũng có rất nhiều chiêu thức tấn công, nhưng chúng chỉ có thể được sử dụng ở giai đoạn sau.
Trước khi tiến vào cảnh giới Hóa Thần, sẽ không có bất kỳ chiêu thức tấn công gì.
Hầu như tất cả các thủ đoạn anh từng sử dụng để chống lại kẻ thù trước đây đều do chính anh hiểu được hoặc là kết hợp với các chiêu thức tấn công của võ giả mà thi triển ra.
Bây giờ thấu thị tiến giai, có thể thấy rõ tất cả căn nguyên trong các thủ đoạn của võ giả, anh đương nhiên muốn sử dụng cơ hội này, học thêm chút chiêu thức tấn công.
Mà ông lão áo xanh này hiển nhiên là người đến từ đất thánh gia tộc Thượng Quan, chắc chắn ông ta đã nắm vững rất nhiều chiêu thức tấn công của gia tộc Thượng Quan.
Nếu có thể học được một ít chiêu thức tấn công từ trên người lão già này thì sẽ không uổng công chuyến này.
Giọng nói của Diệp Viễn khiến ông lão áo xanh phản ứng lại.
"Diệp Diệt Tiêu, thiên phú của cậu khiến tôi vô cùng hâm mộ, tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng để gia nhập dưới trướng gia tộc Thượng Quan. Tôi đảm bảo sẽ coi cậu thành đệ tử nòng cốt mà bồi dưỡng!"
Thiên phú của Diệp Viễn khiến ông lão càng nóng lòng muốn nhận Diệp Viễn vào cửa, nếu người như vậy có thể trở thành thành viên của gia tộc Thượng Quan tộc bọn họ.
Vậy không bao lâu nữa, gia tộc Thượng Quan bọn họ có thể trở thành vô địch thiên hạ.
"Ông già, mẹ nó, lỗ tai ông có vấn đề hay đầu óc có vấn đề vậy? Còn muốn tôi nói mấy lần, thứ rác rưởi như gia tộc Thượng Quan các người, không có tư cách dạy tôi".
Diệp Viễn cũng có chút bội phục ông lão này, thật đủ cố chấp.
Lời nói của Diệp Viễn khiến sắc mặt ông lão áo xanh phát lạnh.
Nhưng ông ta vẫn không phát tác như cũ, lại mở miệng hỏi.
"Cậu đã suy xét kỹ rồi sao?"
"Suy xét cái cả nhà ông!"
Diệp Viễn lúc này có chút không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp lao về phía ông lão.
"Nếu đã như vậy thì hôm nay là ngày chết của cậu!"
Thấy vậy, ông lão lúc này cuối cùng cũng không cưỡng cầu gì.
Đối với kiểu người yêu nghiệt như Diệp Viễn, nếu không thể vì gia tộc Thượng Quan bọn họ sử dụng, vậy chỉ có thể hủy diệt.
Bằng không, nếu mặc cho anh trưởng thành, tương lai tất nhiên sẽ trở thành mối hoạ trong lòng gia tộc Thượng Quan bọn họ.
Bóng người khẽ động, thân thể của ông lão đã xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Bàn tay khô gầy như củi đột nhiên xuất hiện trước nắm đấm của Diệp Viễn.
"Bùm!"
Bàn tay va chạm, cơ thể của Diệp Viễn bay ngược ra ngoài, sau khi lộn nhào mấy lần trên không trung mới đập đập mạnh xuống đất.
"Thật lợi hại!"
Cảm nhận được khí huyết cuồn cuộn trong thân thể, sắc mặt của Diệp Viễn trở nên vô cùng ngưng trọng.
Ngay khi Diệp Viễn bị sức mạnh của ông lão làm cho kinh hãi, cơ thể của ông lão lại khẽ động, lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh.
"Bùm!"
Lại là một chưởng khác vỗ về phía ngực Diệp Viễn.
Diệp Viễn muốn tránh, lại phát hiện tốc độ từ trước tới nay anh vẫn luôn lấy làm tự hào, vậy mà không nhanh bằng một chưởng của ông lão.
"Bùm!"
Bàn tay của ông lão đập mạnh vào ngực Diệp Viễn.