Tống Học Đức vừa bước xuống xe, đã nhìn thấy Diệp Viễn ở phía xa.
Khi Tống Học Đức nhìn thấy Diệp Viễn, cả người có chút sững sờ.
Không biết vì sao, Tống Học Đức cảm thấy vô cùng quen thuộc khi nhìn thấy Diệp Viễn, giống như đã từng gặp anh ở đâu đó.
Thấy Tống Học Đức nhìn mình, Diệp Viễn cũng khẽ mỉm cười.
Mà nụ cười này của Diệp Viễn khiến Tống Học Đức cảm thấy anh càng thêm quen thuộc, dường như có chút giống với người bạn tốt có quan hệ rất thân thiết với bọn họ năm đó.
"Người anh em, cậu cũng tới đây chơi sao?", Tống Học Đức đi đến, chủ động bắt chuyện với Diệp Viễn.
"Đúng vậy!", Diệp Viễn khẽ gật đầu.
"Vậy thì thật là tốt, hôm nay tôi có một người bạn tốt sẽ tỏ tình với cô gái mình thích, nếu không cùng đi xem một chút náo nhiệt, vào trong uống một chén?", Tống Học Đức chủ động mời.
"Có thể sao?", Diệp Viễn hỏi.
"Đương nhiên là có thể, quán bar này gần như chủ yếu là học sinh đến từ các trường đại học xung quanh thành phố, đều là người trẻ tuổi, có cái gì không thể!", Tống Học Đức xua tay không sao cả.
"Vậy thì làm phiền rồi!"
"Khách sáo cái gì, đi thôi, chúng ta vào trong!"
Tống Học Đức dẫn Diệp Viễn vào quán bar.
Trong quán bar vô cùng sôi động, tiếng nhạc ầm ĩ và ánh đèn lấp lóe.
Nhiều người nhảy múa theo tiếng nhạc xập xình.
Đúng như là cùng Tống Học Đức lời nói, phần lớn người ở đây đều là những học sinh trẻ tuổi, tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Dưới sự dẫn đầu của Tống Học Đức, mấy người đi tới một phòng VIP ở tầng hai.
Trong phòng VIP có rất nhiều nam nữ, dưới sự chỉ huy của Thẩm Hạo, một nhóm người đang líu ríu trang trí phòng VIP.
Sau khi Tống Học Đức dẫn theo Diệp Viễn đi vào, Thẩm Hạo có chút khó hiểu nhìn về phía anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Viễn, anh ta cảm thấy Diệp Viễn vô cùng quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu rồi.
Chỉ là suy nghĩ kỹ một lượt, lại không nhớ ra được.
"Khuyết Đức, người anh em này là ai vậy?"
"Một người anh em tôi gặp ở ngoài cũng đến tham gia náo nhiệt!", Tống Học Đức trả lời.
"Xin chào, tôi tên Diệp Viễn!"
Diệp Viễn khẽ cười với Thẩm Hạo, chủ động đưa tay ra.
Diệp Viễn lần này tới thủ đô vì muốn tìm nhà họ Tiêu báo thù. Trước khi nhà họ Tiêu bị tiêu diệt, anh đương nhiên sẽ không nhận lại những người anh em này, để tránh liên lụy đến bọn họ.
"Xin chào, tôi tên Thẩm Hạo!", Thẩm Hạo cũng chủ động đưa tay ra.
Hai người đơn giản lên tiếng chào một lát, Thẩm Hạo kéo Tống Học Đức sang một bên, nhỏ giọng nói.
"Khuyết Đức, mày không phát hiện Diệp Viễn này có chút giống với Thiên Phong trước đây sao?"
Tống Học Đức cũng gật đầu nói: "Cậu cũng phát hiện rồi sao? Vừa rồi, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cậu ta ở bên ngoài, đã cảm thấy như vậy. Nếu không phải hai người họ có vẻ ngoài khác nhau, hiện nữa Thiên Phong năm đó đã chết, nếu không, tôi thật sự sẽ nghĩ Thiên Phong còn sống!"
"Haizz, nếu như năm đó Thiên Phong không xảy ra chuyện gì thì tốt biết mấy!", Tống Học Đức có chút thổn thức nói.
Thẩm Hạo cũng có chút thở dài, nặng nề vỗ vỗ bả vai của Tống Học Đức, nói: "Được rồi, những chuyện này tạm thời không nói, đêm nay tôi sẽ cầu hôn, đừng nói lại những chuyện này!"
Tống Học Đức gật đầu, cũng không nói gì nữa, xoay người đi đến bên cạnh Diệp Viễn, uống rượu, trò chuyện với Diệp Viễn.
Quá cuộc trò chuyện, Diệp Viễn biết được, bây giờ mấy người Tống Học Đức, Thẩm Hạo và Cao Phi, năm nay đều đã lên đại học năm tư.
Lễ tốt nghiệp đang đến gần, hôm nay Thẩm Hạo muốn nhân ngày sinh nhật của cô gái mà anh đã theo đuổi suốt ba năm đại học để tỏ tình.
"Háo Tử, Khuyết Đức, thế nào, chuẩn bị xong chưa?"
Lúc này, cửa lớn phòng VIP bị ai đó đẩy ra, một thanh niên vóc người mập mạp đi vào.
Người này không phải ai khác, chính là anh em tốt nhất thời trung học cơ sở của mấy người Diệp Viễn, Cao Phi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!