“Chú Vương, những người này làm sao vậy?”
Văn Văn đi đến, hơi căng thẳng hỏi chú Vương.
“Bọn họ đều chết vì tự cắt đứt tim mạch!”, chú Vương bực mình nói.
Vốn dĩ ông ta còn muốn hỏi kẻ đứng sau những người này, không ngờ những người này lại dứt khoát tự vẫn như vậy, tất cả tự cắt đứt mà chết.
“Chú Vương, Văn Văn, hai người không sao chứ?”
Nguy cơ được giải trừ, Sở Dương kéo chú Cung căng thẳng đi đến.
“Không sao, cảm ơn cậu Sở và người anh em cứu mạng!”, chú Vương lại cung kính khom lưng nói với chú Cung.
Trước đó lần đầu tiên ám sát, Sở Dương nói là chú Cung ra tay cứu Văn Văn, còn lần thứ hai ám sát, chú Vương vẫn cho rằng là chú Cung ra tay.
Chỉ là, lời cảm ơn của chú Vương khiến sắc mặt của chú Cung càng thêm không tự nhiên.
Nhưng Sở Dương ở bên cạnh giật giật cánh tay của chú Cung, ra ý bảo chú Cung lại nhận phần ân tình trời bể này.
Bất đắc dĩ, chú Cung chỉ đành nói: “Ông Vương khách sáo rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Sở Dương liền lên tiếng: “Đúng thế, chú Vương, không cần khách sáo với chúng tôi, tất cả đều là việc chúng tôi nên làm!”
Hai lần ra tay tương trợ, khiến chú Vương vẫn luôn thấy Sở Dương chẳng ra sao, giờ đây cũng có chút ấn tượng tốt với Sở Dương.
Văn Văn bên cạnh lại khẽ cau mày, cô ta cứ cảm thấy người hai lần ra tay cứu cô ta không phải là chú Cung, mà là người khác.
Còn về là ai, Văn Văn cũng không chắc chắn.
Bất giác, ánh mắt của Văn Văn nhìn sang Diệp Viễn.
Nhưng lúc này Diệp Viễn vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, dường như đang ngủ rất ngon.
Không biết tại sao, nhìn thấy Diệp Viễn, cô ta luôn cảm thấy người vừa ra tay, hình như là Diệp Viễn.
Mấy người đó đã chết, chú Vương cũng không có được manh mối liên quan gì đến người đứng sau từ những người này.
Sau đó, chú Vương liền tìm đến cảnh sát trên tàu, bảo anh ta đưa những người này đi.
Sau khi mấy người đó được đưa đi, trong toa xe lại chìm vào tĩnh lặng.
Cùng với con tàu lăn bánh, phần lớn mọi người lại chìm vào giấc mộng.
Không biết qua bao lâu, liên tục có người bỗng giật mình tỉnh dậy vì hơi giá lạnh.
“Sao lại lạnh như vậy?”
Rất nhiều người điều chỉnh điều hòa trong toa xe đến mức cao nhất.
Nhưng vẫn không có tác dụng gì, nhiệt độ trong cả toa xe vẫn giảm mạnh với tốc độ cực nhanh.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang nghi hoặc tại sao nhiệt độ trong toa xe càng lúc càng thấp.
Chú Vương bỗng kêu thét lên.
“Cô chủ, cô có sao không, cô chủ!”
Mọi người nhìn theo tiếng gọi, lập tức bị dọa sợ giật mình.
Lúc này, chỉ thấy Văn Văn bên cạnh Diệp Viễn, toàn thân đang run lên dữ dội.
Toàn thân từ trên xuống dưới đang tỏa ra hàn khí băng lạnh thấu xương cuồn cuộn không ngừng.
Trên đôi môi và bờ mi của cô ta lại ngưng kết ra một lớp sương trắng dày.
Hơn nữa những sương trắng này bắt đầu nhanh chóng lan rộng ra.
Chỉ lúc sau, trên áo, tên tóc của Văn Văn đều bị bao phủ bởi sương trắng.
“Thế này là thế nào?”
Các hành khách ngồi xung quanh Văn Văn đều bị dọa sợ đứng bật dậy, đều tránh thật xa Văn Văn.
Vì những sương trắng đó đã lan rộng đến chỗ ngồi của Văn Văn, và đang lan ra xung quanh.
“Cô chủ, cô cố gắng lên!”
Chú Vương lập tức quát lớn, và lấy ra một viên đan dược từ trong lòng.
Định nhét vào miệng của Văn Văn.
Nhưng khi tay của ông ta vừa chạm vào cơ thể của Văn Văn, băng sương tỏa ra hơi lạnh đáng sợ đó lại trực tiếp lan lên tay của ông ta.
Tay của ông ta nhanh chóng đóng băng, hơn nữa có một luồng ý lạnh thấu xương ập đến toàn thân.
Dường như muốn đóng băng toàn thân ông ta.
Ý lạnh đáng sợ khiến chú Vương vội rụt tay tránh xa khỏi cơ thể của Văn Văn.
“Cô chủ, cô cố gắng lên!”
Chú Vương lo lắng vừa hét, vừa nghĩ tìm thứ gì để nhét viên đan dược vào trong miệng của Văn Văn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!