Diệp Viễn vừa bay lên cao.
Quả cầu lửa kia cũng lập tức hóa thành một ngọn lửa màu trắng, bao vây lấy toàn bộ cơ thể anh.
Ngay khi nó hóa thành ngọn lửa nóng hừng hực thì cũng lập tức tỏa ra một sức nóng khủng bố không gì sánh nổi.
Mọi vật xung quanh thoáng chốc bị thiêu rụi.
"Hừ, để xem lần này cậu sống kiểu gì!"
Ông lão dẫn đầu nhìn ngọn lửa nhanh chóng bay xa, cong môi lộ vẻ xem thường.
Nhưng ông ta không phát hiện lúc này ngọn lửa đang bao vây lấy Diệp Viễn kia lại ngày càng ảm đạm.
Trông không giống như là tắt, mà như bị cơ thể Diệp Viễn hấp thu.
Khoảng 5 giây sau, ngọn lửa kia hoàn toàn biến mất và cũng lộ ra cơ thể của Diệp Viễn.
Song điều khiến người ta giật mình là anh vẫn chẳng hề hấn gì, ngoài thiếu một mảnh vải ở ngực ra thì không còn vết thương nào nữa.
Chẳng những thế, lúc này trông Diệp Viễn còn có khí thế hơn và còn tỏa ra một khí tức lạnh lẽo như băng.
"Không thể nào, sao cậu ta chưa chết!"
Bấy giờ, mấy người đằng xa cũng thấy được Diệp Viễn vẫn còn sống.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến khó tin.
Ông lão dẫn đầu trợn to hai mắt, con ngươi như muốn lồi ra ngoài.
"Lần này, các người cũng coi như có chút sức lực!"
Diệp Viễn chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới.
"Đánh tôi lâu vậy rồi, giờ cũng nên đến lượt tôi chứ nhỉ!"
Anh nói xong bèn nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức có vô số linh khí trút xuống.
Sau đó, nó dần ngưng tụ lên trên lòng bàn tay phải.
"Giờ cũng nếm thử nắm đấm của tôi đi!"
Diệp Viễn vừa nói xong, cả người giống như một quả pháo, dùng một tốc độ khó có thể tin xông thẳng về phía năm người của thần giáo Quang Minh.
Ông lão thấy thế, đặc biệt là năng lượng khủng bố trên nắm tay Diệp Viễn thì không khỏi biến sắc, vội vàng hét lên: "Bày trận!"
Bốn người còn lại nhanh chóng tụ tập lại đằng sau ông lão rồi đặt tay lên lưng ông ta.
Cùng lúc đó, miệng cũng bắt đầu niệm chú.
"Quang Minh Thánh Thuẫn!"
Chỉ thoáng chốc, trước mặt ông lão đã xuất hiện một tấm khiên khổng lồ màu trắng.
Ngay khi nó vừa xuất hiện thì nắm tay cuốn theo sức mạnh khủng khiếp, dường như có thể hủy diệt mọi thứ của Diệp Viễn cũng đấm tới.
"Ầm!"
Một quyền của anh đấm mạnh lên tấm khiên màu trắng kia.
Sức mạnh khổng lồ lập tức trút xuống, tấm khiên kia còn chẳng chịu nổi nửa giây đã nổ tan tành.
Sau khi đánh nát tấm khiên kia, sức công phá khủng bố còn sót lại trực tiếp nện thẳng lên ngực của ông lão dẫn đầu.
"Soạt!"
Xung quanh ông lão lập tức xuất hiện một lớp phòng ngự màu trắng cản lại phần lớn sức mạnh.
Nhưng nó cũng chỉ chống chọi được chưa đến 1 giây đã bị sức mạnh khủng bố kia đánh nát.
Bấy giờ, sức mạnh của một quyền cũng gần như đã bị triệt tiêu gần hết.
Nhưng vẫn còn lại một chút sức mạnh đánh lên ngực ông ta.
Ngực ông lão lập tức lõm xuống.
Sức công phá khủng bố cũng tác động lên bốn người sau lưng ông ta.
"Phụt!"
Năm người đá hộc máu và bay ngược ra sau, vẽ nên một đường cong parabol trên không.
Sau đó, họ lần lượt ngã uỵch xuống đất.
"Còn tưởng rằng mấy người có thể đỡ được một phần mười sức mạnh của tôi nữa cơ đấy. Mấy người làm tôi thất vọng quá!"
Diệp Viễn đứng ở xa, mở miệng khinh bỉ nói.
Ban nãy, anh quả thật chỉ dùng một phần mười sức mạnh.
Còn tưởng rằng mấy người kia có thể đỡ được, tiếc là kết quả lại khiến anh hết sức thất vọng.
Năm người của thần giáo Quang Minh nghe thấy câu đó của Diệp Viễn thì trong lòng hoảng sợ không thôi.
Vốn dĩ, họ còn tưởng anh đã dùng hết toàn bộ sức mạnh.
Nhưng giờ Diệp Viễn lại nói mình chỉ mới dùng một phần mười sức mạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!