Chỉ là hai người vừa rời đi không bao lâu sau, lại phát hiện ra Trần Thanh Thanh đi theo sau lưng bọn họ.
“Sao cô lại không về nhà, đi theo chúng tôi làm gì chứ?”
Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình dừng chân lại, hơi khó hiểu nhìn Trần Thanh Thanh đang đi theo.
“Chú Trần nói hai người vừa mới tới Tây Bắc, có khả năng sẽ không quen lắm với nơi này, nên bảo tôi đi theo làm hướng dẫn cho hai người!”, Trần Thanh Thanh thành thật trả lời.
Diệp Viễn ngẫm nghĩ, cũng không từ chối gì nữa, anh và Lâm Vãn Tình quả thật là không hiểu rõ về vùng Tây Bắc này, cũng vừa hay thiếu một hướng dẫn viên.
Lại thêm, Diệp Viễn phát hiện trên cả đường đi, lúc anh nghe ngóng chuyện của nhà họ Trần thì Trần Thanh Thanh cứ luôn ấp a ấp úng, dường như có một số lời gì đó muốn nói.
“Vậy được, dẫn chúng tôi đi tìm một khách sạn trước đã!"
Cả đoạn đường này mặc dù cũng coi như đi du lịch ngắm cảnh, nhưng mấy ngày rồi không thay quần áo, cứ luôn cảm thấy không thoải mái.
Diệp Viễn dự định tìm một khách sạn trước, tắm táp sạch sẽ, đổi quần áo mới rồi lại đi nghe ngóng tin tức của ba Lâm Vãn Tình.
“Được!”
Trần Thanh Thanh phấn khích đồng ý một tiếng, liền dẫn theo Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đi đến một khách sạn năm sao nằm ở trung tâm thành phố Tần, thuộc tỉnh lị của Tỉnh Tây Bắc.
Bên trong khách sạn tắm táp sạch sẽ thơm tho xong, Diệp Viễn lúc này mới lấy ra điện thoại, gọi cho Ám Thập.
Điện thoại vừa thông, đã có tiếng nói sang sảng của Ám Thập vang lên.
“Ha ha, Diệp tiên sinh quả nhiên lợi hại, lại có thể giúp cho bạn của tôi tiêu diệt nhà họ Đằng luôn rồi!”
“Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, nói tin tức ba mẹ của bạn gái tôi xem sao!”
“Là như vậy, Diệp tiên sinh, dựa theo tin tức mà chúng tôi nhận được, ba mẹ của cô Lâm rất có khả năng đang ở trong một thôn tên là Trần Gia Từ thuộc địa phận quản hạt của thành phố Tích Dương, một trong những thành phố nằm xung quanh thành phố Tần.
“Chẳng qua là bên đó gần đây hình như xảy ra chút chuyện, lúc Diệp tiên sinh đi, tốt nhất cẩn thận một chút!”, Ám Thập nhắc nhở.
“Xảy ra chút chuyện? Xảy ra chuyện gì?”, Diệp Viễn hơi hiếu kỳ hỏi.
“Cái này chúng tôi cũng không rõ lắm, nói chung bên đó hình như rất kỳ lạ, lúc Diệp tiên sinh đi tốt nhất cứ cẩn thận một chút!”
“Biết rồi!”
Nói xong, Diệp Viễn ngắt điện thoại.
“Nghe ngóng được tin tức của ba mẹ em chưa?”
Lúc này, Lâm Vãn Tình cũng đã tắm xong đi ra.
“Cũng đại khái rồi, bây giờ nghỉ ngơi cho khỏe đã, buổi chiều chúng ta sẽ đi tìm ba mẹ em!”
...
Hai giờ chiều, Lâm Vãn Tình và Diệp Viễn sau khi thay quần áo xong thì đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra ngoài liền nhìn thấy Trần Thanh Thanh cũng đã thay đổi một bộ quần áo mới đứng đợi họ ở ngoài cửa.
“Diệp tiên sinh, cô Lâm, chúng ta đi đâu?”
“Chiều nay chúng tôi muốn tự đi loanh quanh, cô không cần đi theo đâu!”
Trước đó trong điện thoại Ám Thập nói là nơi mà ba mẹ Lâm Vãn Tình đang ở vô cùng quái dị.
Đến cả loại người như Ám Thập đều nói là quái dị, điều này làm cho Diệp Viễn vô cùng tò mò, muốn đi xem thử xem sao.
Nhưng vì an toàn, anh quyết định không nên dẫn theo Trần Thanh Thanh thì hơn.
Nhưng Trần Thanh Thanh lại không hề rời đi, mà nói nhỏ bên tai Diệp Viễn.