“Sao vậy?”
Mông Long lập tức đi tới trước hỏi.
Nhưng Võ Phong không trả lời, chỉ nhìn đằng trước với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn theo tầm mắt của Võ Phong, ông ta thấy một người mặc giáp đằng màu đen đang đứng yên trên một đồi núi nhỏ ở đằng trước.
“Người Đằng Giáp!”
Khi nhìn thấy người này, mặt Mông Long cũng biến sắc.
Người Đằng Giáp này là người của một môn phái cực kì bí ẩn ở tỉnh Càn Tây, tên là Đằng Giáp Môn.
Theo lời đồn, Đằng Giáp Môn là một môn phái cổ xưa được truyền thừa từ thời cổ đại.
Người của môn phái này không chỉ am hiểu thuật con rối mà còn nghiên cứu sâu về thuốc độ và trùng cổ.
Những điều này không phải quan trọng nhất, thứ lợi hại nhất là giáp đằng mà Đằng Giáp Môn chế tạo. Nó chẳng những cực kì kiên cố, chống nước và lửa, bách động bất xâm.
Ngoài ra còn có tác dụng thái quá đó là tăng cường cảnh giới của võ giả.
Đao kiếm bình thường của võ giả hoàn toàn không thể đâm thủng được giáp đằng này.
Kể cả ngọn lửa nội khí của cao thủ trên cảnh giới Võ Vương cũng không làm gì được giáp đằng này.
Nghe đồn Đằng Giáp Môn có loại giáp đằng lợi hại nhất, đến cả cao thủ cảnh giới Võ Đế cũng không thể làm vỡ.
Vốn dĩ những người này đã có thực lực vô cùng mạnh, cộng thêm giáp đằng trên người họ hỗ trợ, chẳng khác nào con gián đánh mãi không chết vậy.
Nếu võ giả bình thường gặp phải những người này hầu như đều sẽ tránh mặt trước.
Ngay cả một số võ giả lợi hại gặp phải những người này cũng hầu như không để xảy ra xung đột với họ.
Chính vì vậy, Đằng Giáp Môn bị mọi người trong giang hồ gọi là Quy Xác Môn.
Có điều, Đằng Giáp Môn đã lui về ở ẩn từ mấy năm trước để bắt đầu tập trung tu luyện.
Không ngờ hôm nay những người này lại xuất hiện, có vẻ như mục tiêu là món bảo vật mà họ áp tải.
Mà hầu như người của Đằng Giáp Môn lúc nào cũng xuất hiện theo nhóm mười người.
Nghĩ tới đây, Mông Long chợt thay đổi sắc mặt.
Ông ta quay phắt đầu lại, nhìn thấy bốn phía trên đồi núi đều có một người mặc giáp đằng màu đen.
Tính cả người đằng trước, tổng cộng là mười người đang bao vây họ.
Khi thấy những người này đã bao vây nhóm mình, vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết thoáng hiện trên mặt Mông Long.
Ông ta không ngờ mới đi chưa tới mười tiếng đồng hồ đã đụng phải kẻ địch mạnh đến vậy.
“Anh Phong, anh Lâm, hai anh có chắc có thể giữ chân được năm người trong số đó không?”
Mông Long hỏi Võ Phong và Võ Lâm.
Hai người chần chừ một lúc, cuối cùng gật đầu.
“Vậy thì tốt, người bên trái giao cho hai anh đấy!”
Nói xong, Mông Long vội vàng đi tới trước mặt ông lão họ Trần.
“Anh Trần, anh có chắc có thể giữ chân được ba người trong số đó không!”
“Cứ giao cho tôi, nhiều năm qua nghe nói giáp đằng của Đằng Giáp Môn vô cùng lợi hại, hôm nay tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc cái mai rùa này cứng đến mức nào!”
Ông lão họ Trần tự tin đáp.
Dù sao ông ta cũng đã là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng sơ kỳ, ông ta vừa mới nhìn lướt qua, ngoại trừ người đằng trước có cảnh giới Võ Hoàng sơ kỳ.
Những người còn lại đều ở cảnh giới Võ Vương.
Cho dù những người này có giáp đằng hộ thân, ông ta vẫn tự tin có thể đánh một trận.
“Vậy làm phiền anh Trần!”
Sau đó Mông Long đi tới bên cạnh hai học trò của mình, dặn dò.
“Tiểu Hổ, Tiểu Tước, hai đứa đi đối phó với hai tên Võ Vương yếu nhất kia”.