Bốn người lão Hoàng bị dọa sợ, liên tục gật đầu, rồi lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói ngang ngược của Tiêu Tiên Sinh lại lần nữa vang lên.
“Tao bào bọn mày lăn, chứ có bảo đi à?”
Nghe vậy, sắc mặt mấy người lão Hoàng lập tức thay đổi, cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng không ai dám lên tiếng, cũng không dám làm trái lời Tiêu Tiên Sinh, cá đám cắn răng, co người lại, bắt đầu… lăn.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, người bản địa tại thành phố Thanh Long đều cảm thấy vô cùng tức giận.
Dù sao thì bốn người kia cũng đại biểu cho chiến lực cao nhất tại đây, vậy mà giờ lại bị người ta làm nhục như thế.
E rằng sau này, trong toàn giới võ đạo, tôn nghiêm của người thuộc lục đại gia tộc sẽ bị giẫm dưới chân, không cách nào ngấng đầu lên được.
Ngày sau, người của thành phố Thanh Long sợ rằng cũng sẽ bị người ta khinh thường.
Lại nói, dường như Tiêu Tiên Sinh cám nhận được cảm xúc của tất cả những người có mặt tại đây, gã ta lạnh lùng quét mắt nhìn.
“Bọn mày có ý kiến à?”
Cả bọn câm như hến, tất cả đều cúi đầu không nói.
Nói đùa, ngay cả người của lục đại gia tộc có chiến lực cao nhất thành phô’ Thanh Long còn bị giâm dưới chân thì người bình thường như bọn họ sao dám đối kháng với người ta chứ?
Hiện trường lúc này chi có một bé gái bảy, tám tuổi là đang dùng đôi mát bé nhỏ nhìn trừng trừng vào Tiêu Tiên Sinh.
Trong đôi mắt kia tràn đầy oán hận.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Tiêu Tiên Sinh đã chết đến mức không thế chết hơn được nữa.
Người phụ nữ đứng bên cạnh bé gái thấy thế, lập tức bị dọa sợ, vội kéo cô bé qua, nhưng vẫn quá muộn, sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô bé kia, Tiêu Tiên Sinh thoáng nhíu mày, rồi tiện tay đánh ra một chưởng.
Nội khí cuồng bạo điên cuồng quét về phía người phụ nữ và cô bé.
“Chạy mau!”
Người phụ nữ cố hết sức muốn đẩy bé gái ra.
Đúng lúc này, trước mặt cô ta đột nhiên xuất hiện một cái tay trắng nõn, kế đó, cái tay kia ôm lấy cô bé.
Ngay lúc đó, một chưởng hùng mạnh của Tiêu Tiên Sinh cũng đánh thẳng vào lưng người vào xuất hiện.
“Rầm!”
Một chưởng kia hung hăng nện vào lưng người nọ.
Nhưng anh vẩn đứng yên tại chỗ, thán nhiên như gió thoảng mây bay, cứ như chẳng hề có bất kỳ tổn thương nào.
“Sao có thế?”
Nhìn thấy một chưởng toàn lực của mình không tạo thành bất kỳ tổn thương nào với người trẻ tuổi kia, Tiêu Tiên Sinh cảm thấy khó mà tưởng tượng nối.
Tất cả những người có mặt tại hiện trường cũng đồng loạt nhìn về phía cô bé.
Lúc này, Diệp Viên đã đặt bé gái xuống đất, hơn nữa anh còn ngồi xốm xuống, dịu dàng hỏi cô bé: “Cô bạn nhỏ, em tên là gì?”
Đúng vậy, người vừa ra tay cứu bé gái chính là Diệp Viễn.
Không biết vì lẽ gì, vừa nhìn thấy cô bé này, Diệp Viễn liền có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi, có điều trong chốc lát anh không nhớ ra được.
Đương nhiên, dù cô bé này có là một người xa lạ thì Diệp Viên cũng sẽ ra tay cứu giúp.
Bé gái cũng không sợ người lạ, lập tức đáp lại Diệp Viễn: “Anh trai, em tên là Trần An An!”
“Trần An An, anh hỏi em, em biết người kia à?”
Bé gái vừa định nói gì đó thì mẹ của bé đột nhiên lao đến, ôm choàng lấy bé.
“An An, con không sao chớ?”
“Không sao ạ, mẹ, anh trai này đã cứu con!”
Lúc này người phụ nữ mới chú ý đến Diệp Viễn, nhưng ngay khi nhìn thấy anh, trong mắt cô ta lập tức lóe lên tia hoáng sợ cùng kích động, cả người cũng theo đó mà run lên.
Nhưng một chút khiếp sợ và kích động kia lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Kế đó, người phụ nữ cô’ sức khống chế cơ thế đang run rấy, cô ta buông Trần An An xuống, rồi quỳ sụp xuống trước mặt Diệp Viễn.
“Cám ơn anh đã cứu mạng con bé, chúng tôi không có gì báo đáp, chì có thế dập đầu với anh mà thôi!”
Vừa nãy, Diệp Vũ đã nhìn thấy sự biến hóa trên khuôn mặt người phụ nữ, anh nhanh chóng hiếu ra, cồ ta biết anh.
Nhưng không biết vì sao người phụ nữ lại không muốn tỏ ra quen biết mình.
Diệp Viễn tiện tay đỡ cô ta dậy, rồi tò mò hỏi: “Cô biết tôi à?”
Người phụ nữ vội lẳc đầu.
>iy -TM-T. Iiyuvi
“Không biết, vừa nãy là tôi nhận nhầm!”