Khoảng nửa giờ sau, Diệp Viễn lái xe đến phố quán bar ở thành phố Thanh Long.
Sau khi màn đêm buông xuống, cả con phố đèn đuốc rực rỡ, đủ kiểu người bước vào những nơi ăn chơi huyên náo như quán bar, quán karaoke.
Mượn việc này để giải phóng cơ thể nặng nề cả một ngày của họ, đương nhiên đa phần là muốn tìm một vài dịch vụ đặc biệt ở nơi này.
Ba người xuống xe, chuẩn bị đi tìm quán bar mà mấy người nhóm Sở Vân Phi đang ở đó.
Nhưng chưa đi được hai bước đã thấy mấy chiếc siêu xe chạy tới, lướt nhanh qua bên người họ.
Tốc độ xe quá nhanh suýt thì tông phải Thẩm Tiểu Tiểu.
Anh họ Lục Thanh Hoà của Thẩm Tiểu Tiểu vừa định cất tiếng quát mắng thì nhận ra biển số của những chiếc xe kia, chỉ đành nuốt lại tiếng mắng chửi vào trong.
Lúc này, mấy chiếc xe thể thao vừa chạy nhanh qua đột nhiên vòng lại.
Một chiếc Ferrari trong đó còn đỗ thẳng ngay trước mặt Thẩm Tiểu Tiểu.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt một người đàn ông vàng vọt, hốc mắt lõm sâu, quầng thâm mắt đen sì xuất hiện.
Vừa nhìn đã biết là một kẻ bị tửu sắc khoét rỗng người.
“Hi người đẹp, chào cô”.
Người đàn ông tự cho rằng mình vô cùng đẹp trai chào hỏi Thẩm Tiểu Tiểu, trong mắt là ngọn lửa hừng hực.
Nhưng Thẩm Tiểu Tiểu lại không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Bị Thẩm Tiểu Tiểu coi thường, trên mặt người đàn ông này thoáng lộ vẻ không vui.
Sau đó anh ta nhìn về phía Diệp Viễn bên cạnh Thẩm Tiểu Tiểu, chỉ nhìn thoáng qua anh rồi chuyển mắt về phía Lục Thanh Hoà.
“Lục Thanh Hoà, người đẹp này là ai vậy?”
Lục Thanh Hoà không dám không trả lời câu hỏi của người đàn ông, vì anh ta biết người đàn ông này, người đàn ông này tên Lữ Hạo Nhiên, là cậu chủ nhà họ Lữ, một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Thanh Long.
Là một tồn tại mà anh ta không thể đụng chạm được.
Lục Thanh Hoà biết sự tích của Lữ Hạo Nhiên này, cũng biết anh ta là một tên công tử bột chính gốc.
Bây giờ rất rõ ràng Lữ Hạo Nhiên đã để mắt tới Thẩm Tiểu Tiểu rồi.
Đương nhiên Lục Thanh Hoà không dám nói thân phận của Thẩm Tiểu Tiểu cho Lữ Hạo Nhiên biết, nếu không chắc chắn tên này sẽ không bỏ qua cho Thẩm Tiểu Tiểu.
Vì thế, anh ta nói dối.
“Cô ấy là một người bạn đến từ vùng khác”.
Nghe thấy thế, trên mặt Lữ Hạo Nhiên nhất thời lộ vẻ kích động.
“Ha ha, bạn đến từ vùng khác à, vậy thì tốt quá, tôi thích chiêu đãi bạn bè đến từ vùng khác nhất!”
Dứt lời, Lữ Hạo Nhiên lại dời mắt về phía Thẩm Tiểu Tiểu.
“Người đẹp, tôi tên Lữ Hạo Nhiên, là người của nhà họ Lữ, một trong bốn gia tộc lớn nhất thành phố Thanh Long này. Người đẹp mới đến đây, có lẽ không hiểu nhiều về nơi này, vừa khéo hôm nay tôi rảnh, để tôi dẫn cô đi chơi, làm tròn trách nhiệm của người bản địa nhé!”
Nói xong, Lữ Hạo Nhiên bèn đi xuống xe, mở cửa ghế lái phụ của mình ra, kéo một cô gái ăn mặc vô cùng diêm dúa đang ngồi trên đó xuống.
Cô gái bị kéo xuống nét mặt như đưa đám, vừa định nói gì đó thì thấy Lữ Hạo Nhiên lấy một tấm thẻ từ trong ví ra, ném cho cô ta.
“Trong thẻ có một triệu, lấy tiêu đi, đừng làm phiền tôi!”
Cô gái nhận lấy thẻ, nét mặt lập tức vô cùng kích động.
“Cảm ơn cậu Lữ!”
Sau đó cô ta cầm thẻ hưng phấn rời đi.
“Mời người đẹp!”