Nhưng cô ta đã không làm thế, vì không muốn bị Thẩm Tư Phàm và các bạn học khác khinh thường.
Vì thế, cô ta đã quyết đoán chọn rời khỏi anh ta.
“Cậu bỏ đi mà không nói một lời nào, cậu có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
“Tại sao lúc đi cậu lại không nói cho tôi biết, cậu có biết bao năm nay tôi tìm cậu vất vả thế nào không?”
Càng nói, Thẩm Tư Phàm càng xúc động.
“Được rồi! Anh Thẩm, anh bình tĩnh lại một chút đi!”
Lúc này, Diệp Viễn lên tiếng ngăn cản Thẩm Tư Phàm đang vô cùng kích động.
Anh có thể nhận ra, Thẩm Tư Phàm và Lâm Tuyết có lẽ là một đôi, hơn nữa Thẩm Tư Phàm còn rất thích Lâm Tuyết.
“Có chuyện gì hai người cứ từ từ ngồi xuống nói chuyện với nhau!”
Nói xong, Diệp Viễn bèn dẫn theo Tiểu Vũ rời khỏi khoang giường nằm đó.
Lâm Hàn Tuyết với Thẩm Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng rời đi.
“Thong thả nói chuyện nhé!”
Phạm Thống với Sở Vân Phi vỗ vai Thẩm Tư Phàm.
Rồi cũng nối bước theo Diệp Viễn sang khoang bên cạnh.
Xe lửa nhanh chóng xuất phát, mấy người Diệp Viễn ngồi trong khoảng bắt đầu chơi bài.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Thẩm Tư Phàm mới dẫn theo Lâm Tuyết hai mắt đỏ bừng ra khỏi khoang bên cạnh.
Vừa vào tới, Thẩm Tư Phàm đã nói với Diệp Viễn.
“Anh Diệp, tôi muốn nhờ anh giúp một việc!”
“Việc gì?”
“Bố của bạn gái tôi bị bệnh, tôi muốn nhờ anh sau khi đến tỉnh Tiềm Long hãy đến khám bệnh giúp ông ấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!