Diệp Viễn rời khỏi phòng làm việc của Liễu Khánh Phi, đến phòng đấu giá tầng một.
Vừa xuống tầng một liền nhìn thấy Lâm Hàn Tuyết và Thẩm Tiểu Tiểu đang bị một đám cậu ấm trẻ tuổi đẹp trai vây quanh.
Từ lúc hai người đến đây đã hấp dẫn sự chú ý của các cậu ấm của các gia tộc nổi tiếng ở khắp nơi.
Những người này liên tục khoe khoang gia thế và thân phận của mình.
Ngay lúc hai người từ chối lời đề nghị của không biết bao nhiêu người, Thẩm Tiểu Tiểu đã nhìn thấy Diệp Viễn.
Lập tức cô ta kéo Lâm Hàn Tuyết, kích động chạy đến bên cạnh Diệp Viễn.
Thẩm Tiểu Tiểu khoác tay Diệp Viễn đầu tiên.
“Diệp Viễn, anh đến rồi!”
Lâm Hàn Tuyết thật ra cũng rất muốn kéo cánh tay Diệp Viễn giống như Thẩm Tiểu Tiểu, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí này.
Dù sao trước đó Diệp Viễn cũng không có ấn tượng tốt với cô ta cho lắm.
“Ừ!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu.
Nhìn thấy người đẹp mình nhìn trúng lại thân thiết với Diệp Viễn như vậy, đám cậu ấm kia lập tức dùng ánh mắt thù địch nhằm vào Diệp Viễn.
Nhưng bởi vì không xác định được thân phận của Diệp Viễn, bọn họ cũng không dám ngông cuồng.
Diệp Viễn cũng không thích cảm giác bị nhiều người nhìn chăm chú, anh dẫn hai cô gái đến một góc yên tĩnh hơn chút và ngồi xuống.
Nhưng ngay lúc ba người vừa ngồi xuống, ở một góc cách đó không xa.
Có người nhận ra Diệp Viễn.
“Cậu Lý, cậu nhìn xem, người đó có phải tên khốn lần trước đánh anh không!”
Một thanh niên thân hình gầy gò, hốc mắt lõm sâu, dưới mắt có một quầng thâm, trên người quấn băng vô cùng tức giận nói.
“Con mẹ nó, đúng là cái thằng khốn đáng chết này rồi!”
Không sai, nam thanh niên này chính là con trai của cục trưởng cục tuần tra Giang Châu, lần trước muốn đưa Thẩm Tiểu Tiểu đi nhưng lại bị Diệp Viễn đánh.
Lý Thiên.
Trong ngực Lý Thiên còn đang ôm một người phụ nữ, chính là Lâm Oánh Oánh.
Còn hai người đang đứng bên cạnh là Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi.
Vốn dĩ trước đó Lý Thiên Vũ còn muốn dựa vào mối quan hệ với anh họ mình là Lý Tử Hàn, bám víu vào cây cổ thụ Ngọc Lâm Phong nhà họ Ngọc.