“Hừ, tôi nói mà, làm sao tên nhà quê đồng hương của Phùng Tiêu Tiêu có thể mặc nổi hàng hiệu chứ, thì ra là hàng fake, Phùng Tiêu Tiêu này thật giả tạo!”
Cô gái tên Lý Diễm lại lên tiếng chế nhạo.
Con người là vậy, nếu anh không giàu có thì sẽ bị người ta coi thường.
Nếu có một ngày anh bỗng thành người giàu có, thì sẽ bị ngờ vực, vẫn sẽ bị coi thường, mà còn sẽ bị ghen ghét đố kỵ.
Phùng Tiêu Tiêu dẫn Diệp Viễn đi đến bên cạnh các bạn học có quan hệ rất tốt với cô hồi học đại học.
Khi vừa định chào hỏi các bạn học, thì thấy đám người Lý Diễm và Vương Hạo Nhiên đi đến với vẻ mặt khinh khỉnh chế nhạo.
Lý Diễm lên tiếng nói đầu tiên.
“Ôi ôi, đây chẳng phải là Phùng Tiêu Tiêu, hoa khôi của chúng ta sao? Nửa năm không gặp, không ngờ lại giàu như vậy, có thể mặc được Chanel mấy chục ngàn”.
Lý Diễm nói có vẻ như chỉ là chào hỏi hàn huyên giữa bạn học với nhau, nhưng ai cũng có thể nghe ra vẻ khinh thường trong lời của cô ta.
Lý Diễm đi đến khiến Phùng Tiêu Tiêu hơi cau mày.
“Ô, anh chàng này là ai? Tiêu Tiêu, cô không giới thiệu cho chúng tôi à?”
Lúc này, Lý Diễm lại giả bộ vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Viễn.
Nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Lý Diễm rõ ràng biết được thân phận của Diệp Viễn thông qua Vương Hạo Nhiên và Chu Vĩ, nhưng cô ta vẫn cố ý giả bộ không quen Diệp Viễn.
Mục đích này đương nhiên là để giễu cợt và đả kích Phùng Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu, còn không mau giới thiệu bạn trai cậu là cậu ấm nhà giàu nào đi?”
Một đám con gái không hiểu tình hình đều vô cùng mong đợi nhìn Phùng Tiêu Tiêu, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Các cô đều cảm thấy Diệp Viễn là cậu ấm giàu có trong một gia tộc lớn.
Lúc Phùng Tiêu Tiêu muốn mở miệng.
Giọng nói mang chút giễu cợt của Vương Hạo Nhiên đột nhiên vang lên.
“Ha ha, nếu anh ta là cậu ấm nhà giàu, vậy tôi chính là vương tử trong hoàng thất, tôi quen biết người này, anh ta chẳng phải cậu ấm giàu có gì đâu, chỉ là một tên giao hàng thấp kém mà thôi!”