Lưu Hoành và Hứa Thiên Long cũng đã được đỡ ra khỏi phòng họp.
Hai người vừa mới ra tới đã chỉ vào Diệp Viễn, quát lớn với mọi người: “Giết nó cho tao!”
“Giết!”
Cùng với tiếng hô vang trời, hơn một ngàn người đều lao vào người Diệp Viễn.
“Hay lắm!”
Diệp Viễn cười lớn, nhắm vào đám người lao tới trước.
Lần này anh vẫn không sử dụng chút linh khí hay thuật pháp, nào, vẫn sử dụng sức mạnh tay chân để đánh với hơn ngàn người.
Anh muốn mượn đám người này để thử thách giới hạn của cơ thể mình xem nó có thể đạt tới mức nào.
Chưa tới ba phút, đã có khoảng hai đến ba trăm người ngã xuống.
Mà Diệp Viễn thì vẫn như một con trâu điên, lao trái tung phải trong đám đông, nơi nào anh lướt qua cũng có tiếng kêu thảm thiết vang vọng cùng với rất nhiều người nằm xuống.
Diệp Viễn như một chiến thần một đường đánh thẳng về phía trước, mấy người đang có mặt ở đó không biết phải dùng từ gì để diễn ta tâm trạng của mình nữa.
Nếu buộc phải dùng từ ngữ nào đó để miêu tả, thì có lẽ đó là…
Biến thái!
Mà Lưu Hoành cùng Hứa Thiên Long nhìn thấy trong khoảng thời gian ngắn như thế đã ngã mất hai, ba trăm người thì đều nhíu mày thật chặt.
Lưu Hoành lại quay sang thanh niên áo đen bên cạnh hỏi.
“Cậu Cổ, thực lực của người này thế nào?”
“Một kẻ khổ luyện mà thôi, nhưng mà đúng là tên này có cơ thể rất mạnh mẽ!”
Thanh niên áo đen đứng bên cạnh Lưu Hoành dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Viễn đang bị bao vây.
“Thế thì cậu đánh với nó, có thể thắng được không?”, Lưu Hoành có chút gấp gáp hỏi.
“Đánh bại tên này chỉ cần một chiêu mà thôi!”, thanh niên áo đen khinh thường nói.
Anh ta đã thấy rất rõ, Diệp Viễn chỉ là một người cực khổ luyện võ bình thường, không có chút nội khí nào cả.
Đúng là những người bỏ công sức ra khổ luyện rất giỏi, họ có sức mạnh rất lớn, thậm chí còn không ngại cả vũ khí nóng.
Chỉ dùng sức mạnh của cơ thể thôi đã đủ sức đánh với một số võ giả mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!