Khoảng mười phút sau, ông lão bắt người phụ trách chiếc phà mà Diệp Viễn lên trước đó tới.
"Thần sử đại nhân, đây chính là người vận chuyển hàng hóa trước đó."
"Nói đi, chuyện là sao?"
Một thần sử trong số đó lạnh lùng nói.
Người phụ trách này vội vàng quỳ xuống.
Cuống quít nói: "Thần sử đại nhân, tôi cũng không rõ sao lại như vậy, khi tôi nhận cống phẩm, tất cả đều còn hết, nhưng đợi đến khi tới đây, hơn một nghìn cống phẩm lại biến mất một cách kỳ lạ!"
"Biến mất một cách kỳ lạ ư? Ha ha, hơn một nghìn người mà có thể biến mất một cách kỳ lạ khỏi con thuyền, anh nghĩ chúng tôi là đồ ngu à?" Thần sử đại nhân đó tức giận nói.
"Hay là, anh đã giấu riêng số cống phẩm đó đi rồi?"
Nói xong, khí tràng mạnh mẽ của Thần sử đại nhân hung hăng ép lên người phụ trách đó.
Người phụ trách đó sợ quá cuống quít nói: "Sự thật một trăm phần trăm ạ, Thần sử đại nhân, ngài cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám nuốt riêng đồ của Thần sử đại nhân, tôi thật sự không rõ sao lại như vậy!"
Thần sử đại nhân kia nhìn chằm chằm người phụ trách một lúc, ông ta cũng nhìn ra người phụ trách này không giống đang nói dối.
Lúc này, một Thần sử đại nhân khác chợt nói.
"Không kịp nữa rồi, xong việc hẵng điều tra tiếp, bây giờ đại thần sắp thức tỉnh rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm được cống phẩm mới!"
"Đi, bắt anh ta, nhóm mà anh ta ở, cùng với người nhà của nhóm đấy tới đây, nếu bọn họ đã để mất cống phẩm, vậy thì phải chịu trách nhiệm cho việc này!"
"Vâng!"
Ông lão đáp một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài.
Lúc này, người phụ trách kia cũng hoảng lắm.
Anh ta cuống quí cầu xin bốn Thần sử đại nhân tha mạng: "Thần sử đại nhân tha mạng..."
Chỉ có điều, anh ta còn chưa nói xong, một Thần sử đại
nhân trong số đó đã vung tay lên, một luồng khí huyết sát liền nhập vào cơ thể người phụ trách này.
Đôi mắt của người phụ trách lập tức biến thành màu đỏ tươi, cả người giống như mất đi linh hồn, trở nên ngây ngô đần độn.
Thần sử đại nhân đó lại vung tay lên lần nữa, người phụ trách nam liền đứng vào bờ hồ.
"Ầm!"
Nhưng đúng lúc này, phía trên chợt vang lên một loạt tiếng nổ dữ dội.
"Có chuyện gì vậy?"
Việc này làm bốn Thần sử đại nhân đều kinh ngạc.
Lúc này, ông lão vừa mới đi ra kia lại hấp tấp quay lại.
"Không hay rồi Thần sử đại nhân, có cao nhân lẻn vào đây, họ đang điên cuồng đồ sát người của chúng ta!"
"Người của gia tộc Trung Tam đâu?"
"Ông Trung Tam hiện đang chỉ huy mọi người chiến đấu với cao thủ đó, nhưng cao thủ đó còn dẫn theo trợ thủ khác, người của chúng ta không phải đối thủ của họ!" Ông lão sốt ruột nói.
"Đồ vô dụng!"
Một Thần sử trong số đó tức giận mắng một câu, sau đó quay đầu nói với ba người khác.
"Ba người các cậu canh ở đây, tôi ra ngoài xem sao!"
Nói xong, Thần sử đó đã biến mất ngay tại chỗ.
Mà lúc này, trên quảng trường bên ngoài, rất nhiều võ giả Bát Kỳ Môn nước Uy trước đó tụ tập xung quanh quảng trường đã ngã xuống.
Những người còn lại, thì đang đánh với đám chị Lưu.
Trên không trung, chỉ thấy một thân ảnh cao to lực lưỡng, chưa nhìn rõ mặt, đang hỗn chiến với các cao thủ của Bát Kỳ Môn.
Người đàn ông này có thực lực rất mạnh, chỉ vài chiêu đã đánh gục một đống cao thủ của Bát Kỳ Môn.
Khi người đàn ông đang định tiếp đất, đi giải quyết những võ giả Bát Kỳ Môn còn lại kia.
"Kẻ nào dám tới gia tộc Itou ta hoành hoành ngang ngược hả!"
Lại nghe thấy một tiếng quát, Thần sử đại nhân xuất hiện rồi.
Lúc này, người đàn ông anh tuấn mới quay người
lại, nhìn sang Thần sử đại nhân.
Khi Thần sử đại nhân nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông này đẹp đến mức hoàn mỹ không tỳ vết, ông ta cũng thất thần một thoáng.
Đúng vậy, người đàn ông đẹp trai cao to lực lưỡng đây, chính là thây khô.
Trước đó, khi Diệp Viễn vào thông đạo, anh đã để Nguyên Anh nhập vào thây khô, chỉ huy thây khô tiến vào quảng trường.
Dự định sau khi anh tra xét rõ tình hình dưới lòng đất, thì sẽ ra tay cứu đám Tần Khuynh Thành.
Nhưng không ngờ, còn chưa đợi Diệp Viễn tra xét rõ tình hình dưới lòng đất.
Chị Lưu đã dẫn theo mấy người của chị ta, lao vào đánh với Bát Kỳ Môn rồi.
Chị Lưu và mấy người của chị ta có thực lực mạnh thật, đánh một lát đã giết chết gần trăm tên võ giả của Bát Kỳ Môn.
Nhưng khổ nỗi chỗ này tập trung quá nhiều võ giả Bát Kỳ Môn.
Cộng thêm mấy siêu cấp cao thủ của Bát Kỳ Môn nữa.
Trong chốc lát, mấy người bọn họ đã rơi vào thế hạ phong.
Bất đắc dĩ, Diệp Viễn đành phải cho thây khô ra tay.
Thây khô vừa ra tay, một chiêu là diệt luôn phân nửa võ giả Bát Kỳ Môn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!