Mấy tên thuộc hạ bị đánh ngã trong nháy mắt, điều này khiến mặt cậu thanh niên biến sắc.
Sau khi nhìn chằm chằm người đẹp kia một lúc, khi anh ta đang định nói gì đó thì lại ngẩn người đứng yên tại chỗ.
Cuối cùng, anh chẳng dám có bất kỳ hành động nào.
Anh ta quay đầu nhìn đám thuộc hạ rồi tức giận mắng.
"Một lũ vô dụng, còn ở lại đây làm gì hả!"
Nói xong, cậu thanh niên liền quay người bỏ đi.
Còn mấy tên thuộc hạ thì lổm ngổm bò dậy, rồi hậm hực bỏ đi.
Mà trong cả quá trình, Diệp Viễn vẫn nhắm hai mắt dưỡng thần.
Cô gái đứng bên cạnh nhìn Diệp Viễn một cái, sau đó ánh mắt cô ta lóe ra vẻ kinh ngạc và tò mò.
Theo lý mà nói, người bình thường gặp phải tình huống này thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Nhưng từ nãy tới giờ Diệp Viễn vẫn rất là dửng dưng, thậm chí còn chưa thèm mở mắt ra nhìn một chút.
Điều làm người đẹp này thấy nghi hoặc nhất đó là, một người đẹp như cô ta ngồi ngay bên cạnh Diệp Viễn, thế mà Diệp Viễn vẫn rất là dửng dưng.
Từ đầu đến cuối, hầu như anh chưa hề nhìn thẳng vào cô ta.
Điều này cũng làm cho người đẹp dấy lên lòng hiếu kỳ về Diệp Viễn.
Cô ta đang định trò chuyện với Diệp Viễn.
"Chị Lưu, chúng ta chụp ảnh đi!"
Mấy cô sinh viên đột nhiên đi tới bên cạnh người đẹp, kéo người đẹp chụp ảnh.
Chị Lưu đành phải phối hợp chụp ảnh với nhưng sinh viên này.
Nhưng khi mấy người chụp ảnh xong, chị Lưu lại phát hiện không thấy Diệp Viễn đâu nữa.
Mà cùng lúc đó, bóng dáng Diệp Viễn đã xuất hiện ở ngoài cửa một căn phòng cực kỳ sang trọng ở tầng ngầm thứ hai của du thuyền.
Lúc này, bên trong căn phòng, cậu thanh niên bỏ đi trước đấy đang ngồi trên sô pha, quở mắng đám thuộc hạ.
"Phế vật, đúng là một đám phế vật, đến một
người phụ nữ cũng đánh không lại!"
Đám thuộc hạ cúi đầu, không dám hó hé gì.
"Cmn còn ngây ra đấy làm gì, đi nghĩ cách bắt mấy mỹ nữ đó tới đây cho tôi!"
Lúc này, đám thuộc hạ mới vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Nhưng mấy người đó vừa mở cửa ra thì lại bị hất bay ngược về.
Lúc này, Diệp Viễn mới chậm rãi đi vào phòng.
"Là anh à!"
Trông thấy Diệp Viễn, nét mặt cậu thanh niên lóe ra nét hoảng loạn.
Nhưng ngay sau đó, anh ta đã quay lại vẻ như thường.
Anh ta bình tĩnh nhìn Diệp Viễn rồi nói: "Anh muốn làm gì sao?"
Diệp Viễn chậm rãi đi tới trước sô pha, ngồi xuống cạnh cậu thanh niên.
"Tôi muốn hỏi anh mấy việc?"
Khi cậu thanh niên đang định di chuyển, lại phát hiện cơ thể mình không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa.
Việc này làm anh ta hơi hoảng.
Nhưng sau khi nghĩ đến con át chủ bài của
mình, anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Hỏi gì?"
"Anh là người nào ở Bát Kỳ Môn?" Diệp Viễn vẫn bình tĩnh hỏi.
"Tôi là một tổ trưởng ở Bát Kỳ Môn!" Cậu thanh niên bình tĩnh trả lời.
"Chuyến này các anh tới nước Hoa Hạ, các anh bắt được nhiều người như vậy ở đâu?" Diệp Viễn lại hỏi tiếp.
Diệp Viễn nói vậy làm cậu thanh niên bất ngờ.
"Sao anh biết?"
"Trả lời câu hỏi của tôi!" Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Khi Diệp Viễn hỏi ra câu hỏi này, cậu thanh niên liền cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình đang ép lên người mình.
Anh ta cũng không dám chần chừ, vội vàng nói.
"Bắt được ở Giang Châu!"
Bởi vì anh ta có thể cảm nhận được rõ rằng, nếu anh ta dám nói dối, thì cái mạng nhỏ của anh ta sẽ tiêu mất.
"Sau khi về nước Uy, các anh định đưa những người đó đến đâu?" Diệp Viễn lại hỏi.
"Đưa về
trụ sở chính của Bát Kỳ Môn!" Cậu thanh niên trả lời thật.
"Những người bị bắt khác bị đưa đến đâu?"
"Không rõ nữa, chúng tôi nhận được lệnh, là bắt một nhóm người rồi đưa về trụ sở chính của Bát Kỳ Môn." Cậu thanh niên trả lời.
"Thế lần này các anh đi bao nhiêu người, bắt được bao nhiêu người?" Diệp Viễn lại hỏi tiếp.
"Tổng cộng là ba mươi đoàn, số người bắt được tổng cộng có khoảng ba bố nghìn người!" Cậu thanh niên lại trả lời thật.
"Những người khác bắt được người đem về, cũng đưa về trụ sở chính của Bát Kỳ Môn sao?"
"Phải!"
"Anh có biết mục đích của việc bắt những người này không?" Diệp Viễn lại hỏi.
"Cái này tôi thật sự không rõ, nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là bắt những người này về, còn về việc làm gì, thì chúng tôi thật sự không biết!" Chàng trai trả lời.
Diệp Viễn suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó anh vỗ một chưởng nhẹ về phía cánh cửa.
"Phụt!"
Nhất thời, liền có một ông già mặc trang phục võ sĩ Bát Kỳ Môn nước Uy đang hộc máu hiện ra.
"Sao có thể chứ?"
Cảnh tượng này làm cho cậu thanh niên lại kinh ngạc lần nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!