Mấy ngày tiếp theo, người của các môn phái và các gia tộc cứ tới trước mặt Diệp Viễn để nịnh nọt, nhưng Diệp Viễn chẳng quan tâm.
Từ khi anh nhận thức được thực lực mạnh mẽ của tộc bất tử, cùng với kiếp nạn ở tương lai mà Liễu Bạch nói với anh.
Diệp Viễn bỗng hơi áp lực.
Vì vậy, bây giờ anh không muốn lãng phí bất cứ phút giây nào, anh phải mau chóng nâng cao thực lực của mình lên.
Nhưng tu luyện mấy ngày, lại làm Diệp Viễn rất phiền muộn.
Bởi vì thực lực của anh không có tí tiến triển nào.
Hôm nay, sau khi lại tu luyện thêm một đêm nữa, thực lực của Diệp Viễn vẫn chẳng nâng cao tí nào.
Khi anh đang rất là phiền muộn, ngoài cửa lại vang lên giọng nói sốt ruột của Nam Cung Nhã Hồng.
"Anh Diệp, tôi vừa nhận được tin, trong khi chúng ta tới đảo Qủy Môn, Bát Kỳ Môn nước Uy đã uy động toàn bộ lực lượng, xâm nhập vào giới võ đạo nước Hoa Hạ!"
Sau khi nghe được chuyện này, Diệp Viễn lại chẳng hề lo lắng, bởi vì lúc anh đi, anh đã sắp xếp đám Thôi Nhai Tử bảo vệ nước Hoa Hạ.
Có Thôi Nhai Tử ở đấy, trừ phi Bát Kỳ Môn có cao thủ cảnh giới Bán thánh như Liễu Bạch ra tay.
Nếu không căn bản là không thể gây ra bất cứ tổn hại nào cho nước Hoa Hạ.
"Giới võ đạo nước Hoa Hạ tổn thất thế nào?"
Diệp Viễn đẩy cửa ra, bình tĩnh hỏi.
Nam Cung Nhã Hồng sốt ruột nói: "Bởi vì có vùng đất Hư Vô và mấy cao thủ ra tay, nên Bát kỳ môn không chiếm được chỗ tốt gì, trái lại, bọn họ còn vì thế mà tổn thất thảm trọng, rất nhiều cao thủ của Bát kỳ môn đều bị vùng đất Hư Vô và mấy tiền bối chém chết rồi."
"Sau khi đám người Bát Kỳ Môn đánh không lại vùng đất Hư Vô và mấy cao thủ, bọn họ đành phải rút lui."
"Nhưng khi bọn họ đang quay về nước Uy, bọn họ lại vô tình gặp người của gia tộc Đông Phương, nên bọn họ đã bắt người của gia tộc Đông Phương và cô Thanh Tử ở vùng đất Hư Vô đi rồi, hơn nữa họ còn uy hiếp chúng ta, bắt chúng ta dùng báu vật đã lấy được ở di chỉ Qủy Môn để
chuộc lại đám người gia tộc Đông Phương và cô Thanh Tử!"
"Muốn chết đây mà!"
Nghe vậy, Diệp Viễn nổi giận đùng đùng.
Vốn dĩ sau khi về từ chuyến đi tới di chỉ Qủy Môn, Diệp Viễn đang tính đến nước Uy một chuyến, để tính sổ với đám Bát Kỳ Môn nước Uy.
Nhưng không ngờ, bọn người ở Bát Kỳ Môn nước Uy lại dám xâm nhập vào giới võ đạo nước Hoa Hạ, rồi còn bắt cóc đám Thanh Tử và Tần Khuynh Thành.
"Hiện tại, chỗ này còn cách nước Hoa Hạ bao xa?"
"Chúng ta đã đi vào vùng biển nước Hoa Hạ rồi ạ!" Nam Cung Nhã Hồng vội vàng trả lời.
"Tốt, liên hệ cho tôi một chiếc thuyền, tôi tới Bát Kỳ Môn nước Uy một chuyến!"
"Anh Diệp, anh có cần chúng tôi đi cùng anh không?" Nam Cung Nhã Hồng hỏi.
"Không cần đâu! Các cô cứ về đi, làm tốt công tác phòng bị, đề phòng đám khốn đó chó cùng rứt giậu!"
"Vâng!"
Nam Cung Nhã Hồng cũng không nhiều lời nữa, lập tức đi gọi một chiếc thuyền tới đây cho Diệp Viễn.
Hai tiếng sau, một chiếc du thuyền cỡ nhỏ đón Diệp Viễn rồi khởi hành đến nước Uy.
Sau khi Diệp Viễn lên du thuyền, anh tìm một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống.
Mà bên cạnh Diệp Viễn, còn có mấy người đẹp tràn đầy hơi thở thanh xuân đang ngồi, trông có vẻ là sinh viên đại học đi du lịch.
Mà người đi đầu còn là một người đẹp thân hình nóng bỏng, dung mạo tuyệt đẹp.
Lúc này, mấy sinh viên đó đều đang cầm điện thoại và máy ảnh, đứng cạnh nhau chụp hình tự tướng.
Chỉ có người đẹp dẫn đầu là yên lặng ngồi yên tại chỗ.
Nhưng đúng lúc này, một cậu thanh niên mặc trang phục thoải mái dẫn theo mấy người mặc trang phục võ sĩ đi tới.
Cậu thanh niên này vừa đi tới, một người đàn ông mặc trang phục võ sĩ trong số đó liền xì là xì lồ nói một đoạn tiếng Uy với Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn còn chẳng thèm nhấc mí mắt, anh vẫn nhắm mắt.
"Thằng kia, mau cút đi, bọn tôi muốn chỗ của anh!"
Nói xong, người đàn ông mặc trang phục võ sĩ kia liền lấy
một xấp tiền mặt dày cộp ra khỏi túi, rồi ném ra trước mặt Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn vẫn nhắm mắt.
"Đồ ngu!"
Lúc này, người đàn ông mặc trang phục võ sĩ kia đã hoàn toàn tức giận, anh ta lao nhanh đến chỗ Diệp Viễn rồi túm áo anh.
"Cút đi!"
Nhưng ngay lúc bàn tay của người đàn ông mặc trang phục võ sĩ kia sắp túm vào áo Diệp Viễn.
Người đẹp bên cạnh Diệp Viễn lại quát một tiếng, đồng thời trên người cũng tỏa ra một đạo khí thế mạnh mẽ.
Người đàn ông mặc trang phục võ sĩ kia lập tức bị đánh lùi bởi cỗ khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người đẹp.
"Thú vị, một mỹ nữ xinh đẹp như thế mà còn là một võ giả!"
Lúc này, cuối cùng cậu thanh niên mặc bộ quần áo thoải mái mới chuyển tầm mắt từ chỗ mấy sinh viên sang người đẹp.
"Chào người đẹp, tôi là người của Bát Kỳ Môn nước Uy, rất vui khi được làm quen với cô"
Nói xong, cậu thanh niên đó vươn tay ra với người đẹp.
"Cút!"
Nhưng người đẹp mặc kệ bàn tay đang giơ ra của cậu thanh niên, rồi chỉ lạnh lùng bật ra một chữ.
Cậu thanh niên đó còn chưa nói gì cơ, mấy thủ hạ bên cạnh anh ta đã cáu tiết quát.
"Đồ ngu!"
Hai người trong số đó còn muốn động tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!