Tất cả mọi người vội vàng quay đầu lại, thì nhìn thấy ở trung tâm phiến hải vực bị làn sương màu trắng bao phủ kia, đột nhiên dâng lên một đoàn mây cuộn khổng lồ.
Hơn nữa
còn có năng lượng đáng sợ đang cấp tốc lan ra xung quanh.
Nhìn thấy cảnh này, đám Nam Cung Nhã Hồng mặt biến sắc.
"Đi mau, tăng tốc đi"
Nam Cung Nhã Hồng vừa dứt lời, năng lượng khủng bố kia đã phá đến vùng biển bị sương trắng bao phủ.
Cả vùng biển như bị bốc hơi ngay lập tức vậy, một lỗ đen khổng lồ xuất hiện.
Mà lúc này, năng lượng khủng bố kia vẫn hông hề dừng lại, nó còn đánh úp về phía họ với một tốc độ khó mà diễn tả được.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều tuyệt vọng ngột bệt xuống sàn, bởi vì bọn họ đều trông thấy rõ uy lực của năng lượng khủng bố đó.
Ngay cả một vùng biển còn có thể bị hủy diệt thành một mảnh trống không.
Thì nói gì đến loại xác thịt người phàm như bọn họ.
Đúng vào lúc mọi người đang nghĩ hôm nay mình chết chắc.
Đột nhiên, ở rìa ngoài cùng của mảnh hải vực, lại có một một vòng hào quang màu vàng cao chót vót.
Chặn hết chỗ năng lượng khủng bố kia ở trong khu vực phiến hải vực đó,
không cho một tia nào tràn ra ngoài.
Mà vòng hào quang màu vàng này hiện ra nhanh, biến mất cũng cực nhanh.
Nháy mắt đã tiêu tán không còn một mảnh.
Mà lúc này, phiến hải vực trống trơ kia cũng được nước biển lấp đầy trong nháy mắt.
Trong phút chốc, tất cả lại khôi phục sự yên bình.
"Ơ?"
Nhìn mặt biển đã yên ả trở lại, mọi người trên du thuyền đều ngây ngẩn cả người.
Họ có hơi chưa phản ứng kịp.
Phải một lúc lâu sau, mọi người mới mừng rỡ reo hò.
Mà cùng lúc đó, ở một vị trí vừa dâng lên hào quang màu vàng ở mảnh hải vực kia, Diệp Viễn đỡ Liễu Bách đang bị thương nặng, nét mặt suy yếu rơi vào nước biển.
Mà ở một bên khác, thây khô kia cũng ngã xuống biển.
Vừa nhìn thấy cái thây khô kia, Liễu Bách lại cấp tốc lao qua, Diệp Viễn không yên tâm, nên cũng vội vàng đi theo.
Lúc này, trên người thây khô kia không còn một chỗ
da thịt nào còn vẹn toàn cả, mọi chỗ trên cơ thể đang điên cuồng chảy máu, có vài chỗ chỉ còn mỗi xương màu đỏ.
Rất rõ ràng, vừa nãy hắn cũng bị thương nặng.
Nhưng rất nhanh, cái thây khô này lại nhanh chóng ngừng chảy máu, hơn nữa chỗ da thịt đã bị mất, lúc này đang phục hồi lại nguyên dạng với tốc độ cực nhanh.
Diệp Viễn nhìn thấy mà kinh hãi.
Anh thầm than, thây khô này có năng lực phục hồi dã man thật.
Nhưng Liễu Bách thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ông ta biết rõ năng lực phục hồi của tộc bất tử, dù có bị thương nặng cỡ nào đi chăng nữa, cũng có thể phục hồi như lúc ban đầu trong khoảng thời gian cực ngắn.
Mà tộc bất tử, sở dĩ được gọi là bất tử, chính là vì năng lực phục hồi khủng bố của tộc bọn họ.
Muốn giết chết người của tộc bất tử, thì phải giết chết cả căn nguyên trong cơ thể bọn họ.
Mà Liễu Bạch biết rõ, năng lượng khủng bố vừa nãy đã làm cho căn nguyên của thây khô này bị thương nặng.
Cho dù bây giờ tên này vẫn có thể phục hồi lại da thịt, nhưng thực lực của hắn còn chưa đến một phần mười.
"Bây giờ, ngươi có còn chiêu gì nữa không?"
Liễu Bách cầm trường thương, lạnh lùng hỏi.
"Ha ha!"