Anh cũng giật mình, vội vàng trốn sang một bên.
Đám sương mù lập tức dừng ở một gốc cây lớn phía sau Diệp Viễn mà ba người mới có thể ôm trọn.
Những thân cây vốn rậm rạp trong nháy mắt mất đi sức sống và lập tức biến thành tro bụi.
"Thật là một loại độc lợi hại!"
Nhìn thấy toàn bộ cây cối phía sau đều bị ăn mòn thành tro bụi, Diệp Viễn cũng có chút sợ hãi.
Ngay khi Diệp Viễn còn đang ngẩn người, một con trăn khổng lồ dài hàng chục mét, to bằng một bể chứa nước lao ra từ gốc cây khô héo phía sau cỏ Tỏa Hồn kia.
Có một cái bướu thịt màu xanh lá cây thật lớn trên phần đầu hình tam giác ngược to lớn của con trăn khổng lồ này.
Giờ phút này, cái miệng đầy máu của con trăn khổng lồ đột nhiên mở ra, lại có một làn sương mù màu xanh lục dày đặc khác nhanh chóng tấn công về phía Diệp Viễn.
"Cẩn thận!"
Thanh Tử vội vàng hét lớn một tiếng.
Mà lúc này, Diệp Viễn cũng đã phản ứng lại.
Chỉ thấy Diệp Viễn tùy ý vung tay lên, một đạo kình khí kinh khủng hung hăng nghênh đón làn khói độc đang nhanh chóng đến gần.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là kình khí đáng sợ của anh lại không thể đánh tan làn khói độc kia.
Khói độc vẫn dùng tốc độ cực nhanh mà bao phủ lấy anh.
"Còn rất lợi hại!"
Sau khi Diệp Viễn thầm nói một câu, bóng người lập tức biến mất khỏi nơi đó.
Sau khi làn khói độc mất đi mục tiêu là Diệp Viễn thì nó đáp xuống một cây đại thụ tràn đầy sức sống khác.
Trong nháy mắt, cây đại thụ dồi dào sinh cơ mất đi sức sống và biến thành một đống gỗ mục.
Mà vào lúc này, bóng dáng của Diệp Viễn đã xuất hiện ở giữa không trung.
Trong tay còn cầm một thanh kiếm dài.
Diệp Viễn cầm trong tay thanh kiếm dài, đang từ giữa không trung nhanh chóng chém về phía đầu của con trăng khổng lồ.
Mà con trăn khổng lồ dường như cũng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đang truyền đến từ đầu mình.
Anh cũng giật mình, vội vàng trốn sang một bên.
Đám sương mù lập tức dừng ở một gốc cây lớn phía sau Diệp Viễn mà ba người mới có thể ôm trọn.
Những thân cây vốn rậm rạp trong nháy mắt mất đi sức sống và lập tức biến thành tro bụi.
"Thật là một loại độc lợi hại!"
Nhìn thấy toàn bộ cây cối phía sau đều bị ăn mòn thành tro bụi, Diệp Viễn cũng có chút sợ hãi.
Ngay khi Diệp Viễn còn đang ngẩn người, một con trăn khổng lồ dài hàng chục mét, to bằng một bể chứa nước lao ra từ gốc cây khô héo phía sau cỏ Tỏa Hồn kia.
Có một cái bướu thịt màu xanh lá cây thật lớn trên phần đầu hình tam giác ngược to lớn của con trăn khổng lồ này.
Giờ phút này, cái miệng đầy máu của con trăn khổng lồ đột nhiên mở ra, lại có một làn sương mù màu xanh lục dày đặc khác nhanh chóng tấn công về phía Diệp Viễn.
"Cẩn thận!"
Thanh Tử vội vàng hét lớn một tiếng.
Mà lúc này, Diệp Viễn cũng đã phản ứng lại.
Chỉ thấy Diệp Viễn tùy ý vung tay lên, một đạo kình khí kinh khủng hung hăng nghênh đón làn khói độc đang nhanh chóng đến gần.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là kình khí đáng sợ của anh lại không thể đánh tan làn khói độc kia.
Khói độc vẫn dùng tốc độ cực nhanh mà bao phủ lấy anh.
"Còn rất lợi hại!"
Sau khi Diệp Viễn thầm nói một câu, bóng người lập tức biến mất khỏi nơi đó.
Sau khi làn khói độc mất đi mục tiêu là Diệp Viễn thì nó đáp xuống một cây đại thụ tràn đầy sức sống khác.
Trong nháy mắt, cây đại thụ dồi dào sinh cơ mất đi sức sống và biến thành một đống gỗ mục.