Thấy Diệp Viễn vẫn không để ý tới bọn họ, sắc mặt tên võ sĩ cầm đầu biến đổi.
"Thằng ngu..."
Chỉ là anh ta còn chưa kịp nói hết câu, đã cảm thấy một luồng hơi thở mạnh mẽ trong nháy mắt tuôn trào ra từ trên người Diệp Viễn, rơi vào mặt anh ta.
"Chát!"
Tiếng tát vang giòn vọng lại.
Võ sĩ nước Uy kia bay ngược ra ngoài, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trên không trung, sau đó hung hăng nện xuống đất.
"Thằng ngu..."
Mấy võ sĩ nước Uy còn lại thấy thế, ai ai cũng cực kỳ giận dữ, cả đám lao về phía Diệp Viễn.
"Cút!"
Chỉ nghe thấy Diệp Viễn quát lạnh một tiếng, đánh ra một chưởng, kết cục của những người kia không khác gì võ sĩ dẫn đầu vừa nãy.
Toàn bộ bay ngược ra ngoài, cuối cùng vô cùng thê thảm nện xuống đất.
Mà chuyện xảy ra ở góc này khiến một số người xung quanh chú ý.
Nhưng mọi người chỉ đứng tại chỗ xem trò hề, không có bất kỳ kẻ nào tiến lên hỗ trợ.
Một hồi lâu sau, mấy võ sĩ nước Uy kia mới từ từ bò dậy.
Trên mặt ai ai cũng mang lửa giận hừng hực, nhưng không tiến lên gây sự với Diệp Viễn nữa.
Bọn họ tự mình hiểu lấy, biết họ không phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Có điều, bọn họ không định cứ thế buông tha cho Diệp Viễn, chờ chốc nữa cao thủ của môn phái của bọn họ tới, sẽ chậm rãi dạy cho anh một bài học.
Không ai đến quấy rầy, Diệp Viễn một lần nữa nghỉ ngơi,
Ước chừng hơn một giờ sau, cửa vào hẻm núi lại có thêm mấy đợt người tiến vào.
Mà trong đó, một nhóm người có quần áo giống y như đúc đám võ sĩ nước Uy bị Diệp Viễn dùng một chưởng đập bay hồi nãy.
Hiển nhiên, đám người này hẳn là cùng một giuộc với những võ giả nước Uy bị Diệp Viễn đập bay trước đó.
Quả nhiên, sau khi mấy võ sĩ nước Uy kia nhìn thấy người tới, lập tức hưng phấn vọt tới.
"Trưởng lão! Cuối cùng mọi người cũng đã đến!"
"Mấy người các cậu bị sao vậy?", người dẫn đầu được gọi là trưởng lão kia nhìn dáng vẻ mặt mũi sưng vù của bọn họ thì nghi hoặc hỏi.
Mấy võ sĩ nước Uy kia vội vàng mồm năm miệng mười giải thích.
Trưởng lão dẫn đầu kia nghe xong, lập tức giận dữ.
"Thằng ngu kia, dám đụng đến người Bát Liên Xã chúng ta, quả thực là chán sống!"
Lập tức, cả đám bọn họ mang theo khí thế hung hăng một lần nữa đi đến trước mặt ba người Diệp Viễn.
"Trưởng lão, chính là thằng rác rưởi này!"
Võ sĩ dẫn đầu kia vừa bước đến, liền hung hăng chỉ vào Diệp Viễn mách lẻo.
Trưởng lão Bát Liên Xã quét mắt nhìn Diệp Viễn, phát hiện quần áo của mấy người Diệp Viễn bình thường, không phải người của các phe thế lực.
Nhưng Diệp Viễn lại dám đánh người Bát Liên Xã bọn họ, nghĩ đến thân phận chắc chắn có điểm không đơn giản.
Bởi vậy, ông ta muốn biết rõ ràng thân phận đám người Diệp Viễn trước.
"Các cậu là ai?"
"Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách biết!", Diệp Viễn lạnh lùng đáp trả.
"Thằng ngu!"
Trưởng lão dẫn đầu kia chưa kịp mở miệng, một đám võ sĩ đằng sau đã giận dữ không kiềm chế được, ra tay với Diệp Viễn.
"Ầm ầm ầm!"
Nhưng Diệp Viễn vẫn chỉ tung ra một chưởng, mấy người liền ngã bay ra ngoài.
Thấy Diệp Viễn vẫn không để ý tới bọn họ, sắc mặt tên võ sĩ cầm đầu biến đổi.
"Thằng ngu..."
Chỉ là anh ta còn chưa kịp nói hết câu, đã cảm thấy một luồng hơi thở mạnh mẽ trong nháy mắt tuôn trào ra từ trên người Diệp Viễn, rơi vào mặt anh ta.
"Chát!"
Tiếng tát vang giòn vọng lại.
Võ sĩ nước Uy kia bay ngược ra ngoài, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trên không trung, sau đó hung hăng nện xuống đất.
"Thằng ngu..."
Mấy võ sĩ nước Uy còn lại thấy thế, ai ai cũng cực kỳ giận dữ, cả đám lao về phía Diệp Viễn.
"Cút!"
Chỉ nghe thấy Diệp Viễn quát lạnh một tiếng, đánh ra một chưởng, kết cục của những người kia không khác gì võ sĩ dẫn đầu vừa nãy.
Toàn bộ bay ngược ra ngoài, cuối cùng vô cùng thê thảm nện xuống đất.
Mà chuyện xảy ra ở góc này khiến một số người xung quanh chú ý.
Nhưng mọi người chỉ đứng tại chỗ xem trò hề, không có bất kỳ kẻ nào tiến lên hỗ trợ.
Một hồi lâu sau, mấy võ sĩ nước Uy kia mới từ từ bò dậy.
Trên mặt ai ai cũng mang lửa giận hừng hực, nhưng không tiến lên gây sự với Diệp Viễn nữa.
Bọn họ tự mình hiểu lấy, biết họ không phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Có điều, bọn họ không định cứ thế buông tha cho Diệp Viễn, chờ chốc nữa cao thủ của môn phái của bọn họ tới, sẽ chậm rãi dạy cho anh một bài học.
Không ai đến quấy rầy, Diệp Viễn một lần nữa nghỉ ngơi,
Ước chừng hơn một giờ sau, cửa vào hẻm núi lại có thêm mấy đợt người tiến vào.
Mà trong đó, một nhóm người có quần áo giống y như đúc đám võ sĩ nước Uy bị Diệp Viễn dùng một chưởng đập bay hồi nãy.
Hiển nhiên, đám người này hẳn là cùng một giuộc với những võ giả nước Uy bị Diệp Viễn đập bay trước đó.
Quả nhiên, sau khi mấy võ sĩ nước Uy kia nhìn thấy người tới, lập tức hưng phấn vọt tới.
"Trưởng lão! Cuối cùng mọi người cũng đã đến!"
"Mấy người các cậu bị sao vậy?", người dẫn đầu được gọi là trưởng lão kia nhìn dáng vẻ mặt mũi sưng vù của bọn họ thì nghi hoặc hỏi.
Mấy võ sĩ nước Uy kia vội vàng mồm năm miệng mười giải thích.
Trưởng lão dẫn đầu kia nghe xong, lập tức giận dữ.
"Thằng ngu kia, dám đụng đến người Bát Liên Xã chúng ta, quả thực là chán sống!"
Lập tức, cả đám bọn họ mang theo khí thế hung hăng một lần nữa đi đến trước mặt ba người Diệp Viễn.
"Trưởng lão, chính là thằng rác rưởi này!"
Võ sĩ dẫn đầu kia vừa bước đến, liền hung hăng chỉ vào Diệp Viễn mách lẻo.
Trưởng lão Bát Liên Xã quét mắt nhìn Diệp Viễn, phát hiện quần áo của mấy người Diệp Viễn bình thường, không phải người của các phe thế lực.
Nhưng Diệp Viễn lại dám đánh người Bát Liên Xã bọn họ, nghĩ đến thân phận chắc chắn có điểm không đơn giản.
Bởi vậy, ông ta muốn biết rõ ràng thân phận đám người Diệp Viễn trước.
"Các cậu là ai?"
"Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách biết!", Diệp Viễn lạnh lùng đáp trả.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!