Vừa rồi cô ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Diệp Viễn, đương nhiên thấy rõ anh đã ra tay giết chết những cao thủ kia, đồng thời chỉ huy những thanh kiếm dài tiêu diệt thuyền bè và tàu chiến.
Có thể nói, nếu không có Diệp Viễn, e rằng tất cả mọi người trên du thuyền ngày hôm nay đều sẽ chết.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, đám người Dương Hạo Tường lại tới nói cô ta và những người đến từ vùng đất Hư Vô không giúp đỡ gì.
"Cái gì? Cô nói anh ta giết những cao thủ kia? Phá hủy mấy chiếc thuyền bè và tàu chiến?", Dương Hạo Tường đột nhiên giả vờ tỏ ra vô cùng kinh ngạc nói.
"Tôi từng gặp qua loại người không biết xẩu hổ, nhưng chưa từng thấy qua loại người không biết xấu hổ như vậy ở vùng đất Hư Vô. Những cao thủ, thuyền bè và tàu chiến rõ ràng là do trưởng lão của Hạo Thiên Môn chúng tôi tiêu diệt và phá hủy!"
Nghe vậy, Thanh Tử gần như tức điên.
"Các người mới không biết xấu hổ đấy, rõ ràng là do Diệp tiên sinh ra tay…"
Tuy nhiên, Thanh Tử còn chưa nói hết lời đã bị Diệp Viễn ngăn lại.
Cũng không để ý đến đám người Dương Hạo Tường, anh trực tiếp dẫn Thanh Tử và Tần Khuynh Thành chuẩn bị rời đi.
Hiện tại anh cũng không có thời gian giải thích, bây giờ anh cần tìm gấp một chỗ an tĩnh để trị thương cho Tiểu Hắc.
"Tôi cho các người đi rồi sao?", lúc này, Dương Hạo Tường đột nhiên ngăn cản đám người Diệp Viễn, vẻ mặt khó chịu nói.
"Anh muốn thế nào?", Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.
"Rất đơn giản, lúc trước tất cả chúng tôi đều đã ra tay, các người trốn ở chỗ này nhàn nhã. Mà vừa rồi mọi người đang giúp đỡ thu dọn tàn cuộc, các người lại còn thờ ơ!"
"Bây giờ, các người lập tức lên thuyền nhỏ, đi dò đường ở phía trước cho chúng tôi để lấy công chuộc tội đi. Nếu không thì các người cút khỏi du thuyền này cho tôi!"
Dương Hạo Tường nói với Diệp Viễn bằng giọng điệu ra lệnh.
Thật ra việc đi dò đường phía trước vốn là kết quả của cuộc thảo luận giữa các gia tộc.
Bởi vì phía trước là tiến vào trong một vùng biển thần bí và nguy hiểm nhất.
Bởi vì lo ngại có người sẽ tiếp tục mai phục ở vùng biển này nên mỗi gia tộc đã bàn bạc cử một số người lên những chiếc thuyền nhỏ để đi dò đường phía trước.
Ban đầu, mọi người trong các môn phái đều đã thảo luận về việc phái người đi dò đường phía trước.
Nhưng Dương Hạo Tường đã chủ động đứng ra nói rằng chuyện này hoàn toàn không cần người của bọn họ đi làm.
Bởi vì anh ta biết trong trận chiến trước, không có người nào của vùng đất Hư Vô tham gia chiến đấu.
Bây giờ nguy cơ đã được giải quyết xong, đương nhiên đến lượt người của vùng đất Hư Vô đi làm chuyện này.
Khi mọi người nghe câu nói của Dương Hạo Tường, bọn họ đều bày tỏ hoàn toàn đồng ý.
Dù sao bọn họ đều biết rõ vùng biển phía trước rất nguy hiểm và kinh khủng, nói là phái người đi dò đường, nhưng thật ra là cử người làm bia đỡ đạn.
Hầu như tất cả bọn họ đều là đệ tử nòng cốt của gia tộc, nên cử bất cứ ai đến đó đều là một tổn thất rất lớn.
Mà sở dĩ Dương Hạo Tường chủ động nói để người của vùng đất Hư Vô đi dò đường phía trước hoàn toàn là vì anh ta cảm thấy khó chịu Diệp Viễn.
Đương nhiên, mục đích quan trọng nhất là nhân cơ hội này để diệt trừ Diệp Viễn, nhân vật trung tâm của vùng đất Hư Vô.
Điều này sẽ làm suy yếu sức mạnh của toàn bộ vùng đất Hư Vô.
Vừa rồi cô ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Diệp Viễn, đương nhiên thấy rõ anh đã ra tay giết chết những cao thủ kia, đồng thời chỉ huy những thanh kiếm dài tiêu diệt thuyền bè và tàu chiến.
Có thể nói, nếu không có Diệp Viễn, e rằng tất cả mọi người trên du thuyền ngày hôm nay đều sẽ chết.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, đám người Dương Hạo Tường lại tới nói cô ta và những người đến từ vùng đất Hư Vô không giúp đỡ gì.
"Cái gì? Cô nói anh ta giết những cao thủ kia? Phá hủy mấy chiếc thuyền bè và tàu chiến?", Dương Hạo Tường đột nhiên giả vờ tỏ ra vô cùng kinh ngạc nói.
"Tôi từng gặp qua loại người không biết xẩu hổ, nhưng chưa từng thấy qua loại người không biết xấu hổ như vậy ở vùng đất Hư Vô. Những cao thủ, thuyền bè và tàu chiến rõ ràng là do trưởng lão của Hạo Thiên Môn chúng tôi tiêu diệt và phá hủy!"
Nghe vậy, Thanh Tử gần như tức điên.
"Các người mới không biết xấu hổ đấy, rõ ràng là do Diệp tiên sinh ra tay…"
Tuy nhiên, Thanh Tử còn chưa nói hết lời đã bị Diệp Viễn ngăn lại.
Cũng không để ý đến đám người Dương Hạo Tường, anh trực tiếp dẫn Thanh Tử và Tần Khuynh Thành chuẩn bị rời đi.
Hiện tại anh cũng không có thời gian giải thích, bây giờ anh cần tìm gấp một chỗ an tĩnh để trị thương cho Tiểu Hắc.
"Tôi cho các người đi rồi sao?", lúc này, Dương Hạo Tường đột nhiên ngăn cản đám người Diệp Viễn, vẻ mặt khó chịu nói.
"Anh muốn thế nào?", Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.
"Rất đơn giản, lúc trước tất cả chúng tôi đều đã ra tay, các người trốn ở chỗ này nhàn nhã. Mà vừa rồi mọi người đang giúp đỡ thu dọn tàn cuộc, các người lại còn thờ ơ!"
"Bây giờ, các người lập tức lên thuyền nhỏ, đi dò đường ở phía trước cho chúng tôi để lấy công chuộc tội đi. Nếu không thì các người cút khỏi du thuyền này cho tôi!"
Dương Hạo Tường nói với Diệp Viễn bằng giọng điệu ra lệnh.
Thật ra việc đi dò đường phía trước vốn là kết quả của cuộc thảo luận giữa các gia tộc.
Bởi vì phía trước là tiến vào trong một vùng biển thần bí và nguy hiểm nhất.
Bởi vì lo ngại có người sẽ tiếp tục mai phục ở vùng biển này nên mỗi gia tộc đã bàn bạc cử một số người lên những chiếc thuyền nhỏ để đi dò đường phía trước.
Ban đầu, mọi người trong các môn phái đều đã thảo luận về việc phái người đi dò đường phía trước.
Nhưng Dương Hạo Tường đã chủ động đứng ra nói rằng chuyện này hoàn toàn không cần người của bọn họ đi làm.
Bởi vì anh ta biết trong trận chiến trước, không có người nào của vùng đất Hư Vô tham gia chiến đấu.
Bây giờ nguy cơ đã được giải quyết xong, đương nhiên đến lượt người của vùng đất Hư Vô đi làm chuyện này.
Khi mọi người nghe câu nói của Dương Hạo Tường, bọn họ đều bày tỏ hoàn toàn đồng ý.
Dù sao bọn họ đều biết rõ vùng biển phía trước rất nguy hiểm và kinh khủng, nói là phái người đi dò đường, nhưng thật ra là cử người làm bia đỡ đạn.