Nghe vậy, sắc mặt của Thanh Tử hơi thay đổi.
Đương nhiên cô ta biết Hạo Thiên Môn.
Hạo Thiên Môn là môn phái mạnh nhất trong mấy tỉnh ở Đông Nam.
Môn phái này còn là một trong số ít các môn phái không nằm trong sự quản hạt của vùng đất Lánh Đời ở nước Hoa Hạ.
Bởi vì thực lực của môn chủ và mấy thái thượng trưởng lão của Hạo Thiên Môn đã sánh ngang các cao thủ trong vùng đất Hư Vô của Hoa Hạ.
Có lời đồn rằng Hạo Thiên Môn có môn phái siêu cấp trong giới tu hành làm chỗ dựa.
Bởi vậy, vùng đất Hư Vô của nước Hoa Hạ cũng chỉ có thể mặc kệ Hạo Thiên Môn phát triển lớn mạnh ở Đông Nam.
Hơn nữa lần này trước khi đi ra ngoài, người của vùng đất Hư Vô đã dặn dò bọn họ rằng nếu gặp phải người của Hạo Thiên Môn thì cố gắng đừng trở mặt với những người đó.
Không ngờ cô ta vừa bước lên du thuyền đã chạm mặt người của Hạo Thiên Môn.
Thấy vẻ mặt của Thanh Tử hơi thay đổi, người đàn ông đi đầu tức khắc nở nụ cười.
Anh ta lại đi đến trước mặt Thanh Tử và Tần Khuynh Thành, nói năng rất ngang ngược.
“Nếu đã biết tên của Hạo Thiên Môn bọn tôi thì ngoan ngoãn giao chị Tần ra đây!”
“Ngoài ra, nói cho tôi biết cô tên gì, đến từ đâu!”
Lời nói của anh ta làm hàng mày Thanh Tử nhíu chặt hơn.
Cô ta liếc đám cao thủ của Hạo Thiên Môn xung quanh một cái, siết chặt trường kiếm trong tay.
Tuy thực lực của Hạo Thiên Môn rất mạnh, thậm chí có thể sánh ngang với vùng đất Hư Vô bọn họ, nhưng nếu muốn cô ta khuất phục thì đương nhiên cô ta sẽ không đồng ý.
Bởi vì cô ta biết, nếu mình khuất phục thì có lẽ những người này cũng sẽ không dễ dàng tha cho cô ta và Tần Khuynh Thành.
Cô ta có thể thấy được điều đó từ ánh mắt háo sắc của tên đàn ông dẫn đầu.
Hành động của Thanh Tử làm cho người đàn ông cầm đầu thay đổi sắc mặt.
“Xem ra, cô đã đưa ra một quyết định sai lầm, nếu đã quyết định sai thì đương nhiên phải trả giá cho lỗi lầm của mình!”
Nói xong, anh ta vẫy tay.
Mấy người tỏa ra khí thế mạnh mẽ xung quanh chậm rãi bao vây Thanh Tử và Tần Khuynh Thành.
Thanh Tử không dám trì hoãn, vội vàng kéo Tần Khuynh Thành chạy về phía lối vào bên dưới.
Nhưng bọn họ vừa mới đi được vài bước thì đã thấy ở cửa vào có mấy cao thủ với khí thế mạnh mẽ bước ra.
Thanh Tử không có cách nào khác, đành phải kéo Tần Khuynh Thành chạy trở lại boong tàu.
“Chị Thanh Tử, chị cứ mặc kệ em, chị đi mau đi!”
Tần Khuynh Thành đẩy Thanh Tử ra.
Cô ta cũng biết Hạo Thiên Môn lợi hại, và cô ta cũng biết cậu chủ mà người đàn ông đó nói là người như thế nào.
Nếu bọn họ đắc tội người kia thì kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Thay vì liên lụy chị Thanh Tử, chi bằng để cô ta một mình đối mặt với người đó.
“Haha, muốn đi ư, tiếc là đã muộn rồi!”
Người đàn ông cầm đầu kia lại cười khẩy thêm một lần nữa.
“Bắt hai cô gái kia lại cho tôi, đưa cô Tần tới chỗ cậu chủ còn đưa cô gái kia tới phòng tôi!”
Nhận được mệnh lệnh của tên đàn ông cầm đầu, mấy kẻ tỏa ra khí thế mạnh mẽ khắp toàn thân kia lập tức tấn công Thanh Tử.
Thanh Tử không hề có ý định khoanh tay chịu chết, cô ta vẩy nhẹ thanh trường kiếm, nhanh chóng tấn công những người kia.
Nghe vậy, sắc mặt của Thanh Tử hơi thay đổi.
Đương nhiên cô ta biết Hạo Thiên Môn.
Hạo Thiên Môn là môn phái mạnh nhất trong mấy tỉnh ở Đông Nam.
Môn phái này còn là một trong số ít các môn phái không nằm trong sự quản hạt của vùng đất Lánh Đời ở nước Hoa Hạ.
Bởi vì thực lực của môn chủ và mấy thái thượng trưởng lão của Hạo Thiên Môn đã sánh ngang các cao thủ trong vùng đất Hư Vô của Hoa Hạ.
Có lời đồn rằng Hạo Thiên Môn có môn phái siêu cấp trong giới tu hành làm chỗ dựa.
Bởi vậy, vùng đất Hư Vô của nước Hoa Hạ cũng chỉ có thể mặc kệ Hạo Thiên Môn phát triển lớn mạnh ở Đông Nam.
Hơn nữa lần này trước khi đi ra ngoài, người của vùng đất Hư Vô đã dặn dò bọn họ rằng nếu gặp phải người của Hạo Thiên Môn thì cố gắng đừng trở mặt với những người đó.
Không ngờ cô ta vừa bước lên du thuyền đã chạm mặt người của Hạo Thiên Môn.
Thấy vẻ mặt của Thanh Tử hơi thay đổi, người đàn ông đi đầu tức khắc nở nụ cười.
Anh ta lại đi đến trước mặt Thanh Tử và Tần Khuynh Thành, nói năng rất ngang ngược.
“Nếu đã biết tên của Hạo Thiên Môn bọn tôi thì ngoan ngoãn giao chị Tần ra đây!”
“Ngoài ra, nói cho tôi biết cô tên gì, đến từ đâu!”
Lời nói của anh ta làm hàng mày Thanh Tử nhíu chặt hơn.
Cô ta liếc đám cao thủ của Hạo Thiên Môn xung quanh một cái, siết chặt trường kiếm trong tay.
Tuy thực lực của Hạo Thiên Môn rất mạnh, thậm chí có thể sánh ngang với vùng đất Hư Vô bọn họ, nhưng nếu muốn cô ta khuất phục thì đương nhiên cô ta sẽ không đồng ý.
Bởi vì cô ta biết, nếu mình khuất phục thì có lẽ những người này cũng sẽ không dễ dàng tha cho cô ta và Tần Khuynh Thành.
Cô ta có thể thấy được điều đó từ ánh mắt háo sắc của tên đàn ông dẫn đầu.
Hành động của Thanh Tử làm cho người đàn ông cầm đầu thay đổi sắc mặt.
“Xem ra, cô đã đưa ra một quyết định sai lầm, nếu đã quyết định sai thì đương nhiên phải trả giá cho lỗi lầm của mình!”
Nói xong, anh ta vẫy tay.
Mấy người tỏa ra khí thế mạnh mẽ xung quanh chậm rãi bao vây Thanh Tử và Tần Khuynh Thành.
Thanh Tử không dám trì hoãn, vội vàng kéo Tần Khuynh Thành chạy về phía lối vào bên dưới.
Nhưng bọn họ vừa mới đi được vài bước thì đã thấy ở cửa vào có mấy cao thủ với khí thế mạnh mẽ bước ra.
Thanh Tử không có cách nào khác, đành phải kéo Tần Khuynh Thành chạy trở lại boong tàu.
“Chị Thanh Tử, chị cứ mặc kệ em, chị đi mau đi!”
Tần Khuynh Thành đẩy Thanh Tử ra.
Cô ta cũng biết Hạo Thiên Môn lợi hại, và cô ta cũng biết cậu chủ mà người đàn ông đó nói là người như thế nào.
Nếu bọn họ đắc tội người kia thì kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Thay vì liên lụy chị Thanh Tử, chi bằng để cô ta một mình đối mặt với người đó.
“Haha, muốn đi ư, tiếc là đã muộn rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!