Ông lão đứng đầu Thế Ngoại Đào Nguyên hiện giờ cũng nhìn Diệp Viễn với thái độ kiêng dè.
Vốn dĩ ông ta cho rằng mấy tu sĩ kỳ Luyện Hư đỉnh phong bọn họ cùng xuất hiện thì dư sức giết Diệp Viễn, thành công mang linh thể Thiên Địa đi.
Nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại thành ra thế này.
Lúc này, Diệp Viễn cũng nhìn về phía ông lão dẫn đầu, nói với ngữ khí lạnh nhạt.
“Biết tôi ghét nhất cái gì không?”
Vừa nói, Diệp Viễn vừa bay lên ngay lập tức, anh đứng trên không đối diện với ông ta từ xa.
“Đó chính là có người lấy chuyện của bố mẹ tôi lừa tôi!”
“Vì thế, các ông phải trả giá đắt cho điều đó!”
Nói xong, Diệp Viễn lại nắm tay lại, tung quyền về phía ông lão cầm đầu.
Ông lão kia thấy thế thì không dám sơ ý.
Trước đó ông ta đã tận mắt thấy được Diệp Viễn xử hết đám thuộc hạ vốn có thực lực không yếu của ông ta chỉ với một nắm đấm.
Vì thế, khi đối mặt với đòn quyền mạnh mẽ và nhanh như gió bão của Diệp Viễn.
Tay ông ta động đậy, trường thương màu bạc trong tay ông ta giống như một con rồng bạc phi về phía nắm đấm của Diệp Viễn.
“Bốp!”
Trường thương và nắm tay va vào nhau.
Sức mạnh khủng khiếp và đáng sợ tức khắc từ trường thương màu bạc truyền lên cánh tay ông lão.
Ông lão dẫn đầu chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại, thậm chí suýt không cầm được trường thương.
Mà luồng sức mạnh khủng khiếp ấy càng ngày càng mạnh hơn.
Cuối cùng, ông ta cảm thấy toàn thân mình bị thứ sức mạnh kinh khủng ấy bao phủ.
Hơn nữa, luồng sức mạnh đang lan nhanh về phía đan điền của ông ta, dường như muốn phá hủy Nguyên Anh trong đan điền.
Điều này khiến cho sắc mặt của ông ta thay đổi ngay tức thì, ông ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức buông trường thương ra.
Nhưng ngay khi ông ta thả tay ra, thanh trường thương màu bạc không chịu nổi sức mạnh khủng bố tràn ra liên tục từ nắm tay của Diệp Viễn.
Nó đột ngột bắn về phía ông ta như một tia chớp.
“Phập” một tiếng!
Trường thương màu bạc xuyên thủng lồng ngực ông ta.
Sức mạnh khủng khiếp trên thân trường thường còn tàn phá điên cuồng trong xác thịt.
Trong nháy mắt đã phá nát cơ thể của ông ta.
Khi cơ thể bị phá hủy, Nguyên Anh lao ra ngoài ngay lập tức.
Diệp Viễn vung tay lên, một ngọn lửa ba màu nữa lại xuất hiện.
Nguyên Anh nhìn thấy ngọn lửa ba màu đáng sợ kia thì sợ hãi tột độ, vội vàng cầu xin Diệp Viễn tha cho mình.
“Xin hãy tha mạng cho tôi!”
Nhưng Diệp Viễn không hề dừng lại, anh vung tay lên, ngọn lửa ba màu lao về phía Nguyên Anh.
Thấy Diệp Viễn không định tha cho mình, Nguyên Anh gào to.
“Mày dám giết tao, Bích Thủy Động Thiên bọn tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”
Đáng tiếc, Diệp Viễn không để tâm đến lời uy hiếp của ông ta.
Những người này dám lấy tin tức của bố mẹ làm mồi để lừa gạt anh, làm cho anh muốn giết chết tất cả bọn họ.
Vả lại, vừa rồi anh đã giết vài người của Bích Thủy Động Thiên, cũng coi như gây thù chuốc oán với Bích Thủy Động Thiên, bây giờ giết thêm một người nữa cũng chẳng khác gì.
Ông lão đứng đầu Thế Ngoại Đào Nguyên hiện giờ cũng nhìn Diệp Viễn với thái độ kiêng dè.
Vốn dĩ ông ta cho rằng mấy tu sĩ kỳ Luyện Hư đỉnh phong bọn họ cùng xuất hiện thì dư sức giết Diệp Viễn, thành công mang linh thể Thiên Địa đi.
Nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại thành ra thế này.
Lúc này, Diệp Viễn cũng nhìn về phía ông lão dẫn đầu, nói với ngữ khí lạnh nhạt.
“Biết tôi ghét nhất cái gì không?”
Vừa nói, Diệp Viễn vừa bay lên ngay lập tức, anh đứng trên không đối diện với ông ta từ xa.
“Đó chính là có người lấy chuyện của bố mẹ tôi lừa tôi!”
“Vì thế, các ông phải trả giá đắt cho điều đó!”
Nói xong, Diệp Viễn lại nắm tay lại, tung quyền về phía ông lão cầm đầu.
Ông lão kia thấy thế thì không dám sơ ý.
Trước đó ông ta đã tận mắt thấy được Diệp Viễn xử hết đám thuộc hạ vốn có thực lực không yếu của ông ta chỉ với một nắm đấm.
Vì thế, khi đối mặt với đòn quyền mạnh mẽ và nhanh như gió bão của Diệp Viễn.
Tay ông ta động đậy, trường thương màu bạc trong tay ông ta giống như một con rồng bạc phi về phía nắm đấm của Diệp Viễn.
“Bốp!”
Trường thương và nắm tay va vào nhau.
Sức mạnh khủng khiếp và đáng sợ tức khắc từ trường thương màu bạc truyền lên cánh tay ông lão.
Ông lão dẫn đầu chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại, thậm chí suýt không cầm được trường thương.
Mà luồng sức mạnh khủng khiếp ấy càng ngày càng mạnh hơn.
Cuối cùng, ông ta cảm thấy toàn thân mình bị thứ sức mạnh kinh khủng ấy bao phủ.
Hơn nữa, luồng sức mạnh đang lan nhanh về phía đan điền của ông ta, dường như muốn phá hủy Nguyên Anh trong đan điền.
Điều này khiến cho sắc mặt của ông ta thay đổi ngay tức thì, ông ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức buông trường thương ra.
Nhưng ngay khi ông ta thả tay ra, thanh trường thương màu bạc không chịu nổi sức mạnh khủng bố tràn ra liên tục từ nắm tay của Diệp Viễn.
Nó đột ngột bắn về phía ông ta như một tia chớp.
“Phập” một tiếng!
Trường thương màu bạc xuyên thủng lồng ngực ông ta.
Sức mạnh khủng khiếp trên thân trường thường còn tàn phá điên cuồng trong xác thịt.
Trong nháy mắt đã phá nát cơ thể của ông ta.
Khi cơ thể bị phá hủy, Nguyên Anh lao ra ngoài ngay lập tức.
Diệp Viễn vung tay lên, một ngọn lửa ba màu nữa lại xuất hiện.
Nguyên Anh nhìn thấy ngọn lửa ba màu đáng sợ kia thì sợ hãi tột độ, vội vàng cầu xin Diệp Viễn tha cho mình.
“Xin hãy tha mạng cho tôi!”
Nhưng Diệp Viễn không hề dừng lại, anh vung tay lên, ngọn lửa ba màu lao về phía Nguyên Anh.
Thấy Diệp Viễn không định tha cho mình, Nguyên Anh gào to.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!