Đối mặt với sự vây công của trường thương, Diệp Viễn không hề sợ hãi, anh lại nắm tay lại.
Rồi tung một quyền, đập mạnh lên thân trường thương gần mình nhất.
“Bốp!”
Một tiếng vang rất lớn, trường thương gần nhất đã bị Diệp Viễn đánh bay.
Nhưng nắm đấm của Diệp Viễn không dừng lại, anh tiếp tục tung nắm đấm lên những thanh trường thương còn lại.
Vài âm thanh trầm đục vang lên liên tiếp, những thanh trường thương còn lại cũng bị nắm đấm của Diệp Viễn đánh bay.
Sắc mặt của đám lão già thay đổi, bọn họ nhấc tay, trường thương bị Diệp Viễn đánh bay ra ngoài nhanh chóng trở lại trong tay mấy người họ.
Khi thấy trên thân trường thương vốn là linh khí cực phẩm xuất hiện vết nứt, một lần nữa, mấy ông lão đều vô cùng khiếp sợ.
“Sức mạnh cơ thể đáng sợ quá!”
Khi mấy người bọn họ còn đang sốc vì sức mạnh cơ thể của Diệp Viễn, anh đã lao nhanh về phía bọn họ giống như một tia chớp.
“Bộp!”
Lại là một quyền cực mạnh nữa nện lên cơ thể một ông lão.
Lão ta tức khắc nổ tung như bóng bay.
Nguyên Anh lập tức trốn ra khỏi cơ thể vỡ tung, nhanh chóng chạy trốn.
“Muốn chạy à, không dễ vậy đâu!”
Ngay sau đó Diệp Viễn vung tay lên.
Một ngọn lửa ba màu lao vụt ra,
đuổi kịp Nguyên Anh đang chạy như bay kia.
Và bao vây nó.
Nguyên Anh thậm chí còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị ngọn lửa ba màu đốt cháy không còn sót lại gì nữa.
Sau khi giải quyết xong một người nữa, Diệp Viễn vẫn không dừng lại.
Anh lại di chuyển, nắm đấm mang theo luồng năng lượng khủng khiếp tấn công hai ông lão còn lại.
Thấy Diệp Viễn lại dùng một quyền giải quyết một người trong số bọn họ, hai ông lão kia vô cùng sợ hãi.
Bọn họ lập tức bỏ chạy ra xa không chút do dự.
Nhưng tốc độ của bọn họ cực nhanh trong mắt người bên ngoài thì trong mắt Diệp Viễn, họ lại chậm như rùa bò.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Viễn đã đuổi kịp hai người họ.
“Bịch, bịch...”
Hai quyền liên tiếp được tung ra, hai ông lão nổ tung như quả bóng bị chọc thủng.
Nguyên Anh của bọn họ bay ra khỏi cơ thể tàn tạ ngay lập tức, chạy trốn ra xa như một vệt sáng giữa không trung.
Nhưng Nguyên Anh vừa mới trốn đi chưa được bao lâu thì lại bị ngọn lửa ba màu đuổi kịp.
Không hề ngoài ý muốn, Nguyên Anh của hai người bọn họ biến mất giữa hư vô.
Sau khi giải quyết mấy lão già ấy xong, tầm mắt của Diệp Viễn lại lia về phía ông lão dẫn đầu trên không trung.
Ngay khi Diệp Viễn giết chết hai ông lão cuối cùng, ông lão cầm đầu và Thôi Tử Nhai lơ lửng trên không đều khựng lại.
Bọn họ đều kinh hãi trước thực lực mạnh mẽ của Diệp Viễn.
“Sao... Sao lại có thể như thế được?’
Nhất là Thôi Nhai Tử, ngày hôm qua khi nhìn thấy Diệp Viễn ông ta đã phát hiện ra thực lực của anh mới chỉ đến kỳ Hóa Thần, vẫn còn kém hơn ông ta rất nhiều.
Hơn nữa, hôm qua đánh với Diệp Viễn, ông ta cũng đã thí nghiệm thực lực thật sự của anh.
Điều này khiến ông ta xác định, ông ta có thể dễ dàng giết Diệp Viễn trong nháy mắt.
Thế nhưng vừa rồi nhìn thấy Diệp Viễn giết chết mấy ông lão cùng cảnh giới với ông ta chỉ với một quyền.
Ông ta mới bừng tỉnh, hóa ra Diệp Viễn giả vờ, thực lực thật sự của anh đã đạt đến cảnh giới kinh khủng hơn ông ta.
Đối mặt với sự vây công của trường thương, Diệp Viễn không hề sợ hãi, anh lại nắm tay lại.
Rồi tung một quyền, đập mạnh lên thân trường thương gần mình nhất.
“Bốp!”
Một tiếng vang rất lớn, trường thương gần nhất đã bị Diệp Viễn đánh bay.
Nhưng nắm đấm của Diệp Viễn không dừng lại, anh tiếp tục tung nắm đấm lên những thanh trường thương còn lại.
Vài âm thanh trầm đục vang lên liên tiếp, những thanh trường thương còn lại cũng bị nắm đấm của Diệp Viễn đánh bay.
Sắc mặt của đám lão già thay đổi, bọn họ nhấc tay, trường thương bị Diệp Viễn đánh bay ra ngoài nhanh chóng trở lại trong tay mấy người họ.
Khi thấy trên thân trường thương vốn là linh khí cực phẩm xuất hiện vết nứt, một lần nữa, mấy ông lão đều vô cùng khiếp sợ.
“Sức mạnh cơ thể đáng sợ quá!”
Khi mấy người bọn họ còn đang sốc vì sức mạnh cơ thể của Diệp Viễn, anh đã lao nhanh về phía bọn họ giống như một tia chớp.
“Bộp!”
Lại là một quyền cực mạnh nữa nện lên cơ thể một ông lão.
Lão ta tức khắc nổ tung như bóng bay.
Nguyên Anh lập tức trốn ra khỏi cơ thể vỡ tung, nhanh chóng chạy trốn.
“Muốn chạy à, không dễ vậy đâu!”
Ngay sau đó Diệp Viễn vung tay lên.
Một ngọn lửa ba màu lao vụt ra,
đuổi kịp Nguyên Anh đang chạy như bay kia.
Và bao vây nó.
Nguyên Anh thậm chí còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị ngọn lửa ba màu đốt cháy không còn sót lại gì nữa.
Sau khi giải quyết xong một người nữa, Diệp Viễn vẫn không dừng lại.
Anh lại di chuyển, nắm đấm mang theo luồng năng lượng khủng khiếp tấn công hai ông lão còn lại.
Thấy Diệp Viễn lại dùng một quyền giải quyết một người trong số bọn họ, hai ông lão kia vô cùng sợ hãi.
Bọn họ lập tức bỏ chạy ra xa không chút do dự.
Nhưng tốc độ của bọn họ cực nhanh trong mắt người bên ngoài thì trong mắt Diệp Viễn, họ lại chậm như rùa bò.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Viễn đã đuổi kịp hai người họ.
“Bịch, bịch...”
Hai quyền liên tiếp được tung ra, hai ông lão nổ tung như quả bóng bị chọc thủng.
Nguyên Anh của bọn họ bay ra khỏi cơ thể tàn tạ ngay lập tức, chạy trốn ra xa như một vệt sáng giữa không trung.
Nhưng Nguyên Anh vừa mới trốn đi chưa được bao lâu thì lại bị ngọn lửa ba màu đuổi kịp.
Không hề ngoài ý muốn, Nguyên Anh của hai người bọn họ biến mất giữa hư vô.
Sau khi giải quyết mấy lão già ấy xong, tầm mắt của Diệp Viễn lại lia về phía ông lão dẫn đầu trên không trung.
Ngay khi Diệp Viễn giết chết hai ông lão cuối cùng, ông lão cầm đầu và Thôi Tử Nhai lơ lửng trên không đều khựng lại.
Bọn họ đều kinh hãi trước thực lực mạnh mẽ của Diệp Viễn.
“Sao... Sao lại có thể như thế được?’
Nhất là Thôi Nhai Tử, ngày hôm qua khi nhìn thấy Diệp Viễn ông ta đã phát hiện ra thực lực của anh mới chỉ đến kỳ Hóa Thần, vẫn còn kém hơn ông ta rất nhiều.