nhưng vì sao ông ta vẫn có thể đứng ở chỗ này, không bị quy tắc Thiên Địa xóa bỏ.
Nhưng lão già lại trợn mắt nhìn Diệp Viễn một cái, có chút khinh thường truyền âm nói:
"Nhóc con, với thân phận của cậu, vẫn chưa có tư cách biết tôi là ai..."
Chỉ là, ông ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy Diệp Viễn vẫy tay ra hiệu cho Niếp Niếp.
Lão già lại trở nên luống cuống.
"Thằng nhóc khốn nạn chết tiệt. . ."
Sau khi hung hăng mắng Diệp Viễn một phen trong lòng, ông ta nở một nụ cười tự cho là rất hòa nhã với anh.
Sao đó ông ta mới truyền âm cho Diệp Viễn: "Nhóc con, tôi sợ cậu rồi, cậu muốn biết cái gì thì cứ hỏi."
"Cần gì phải vậy, ông nhìn ông đi, sao cứ phải chờ đến khi tôi bảo đồ đệ ra tay thì ông mới có thể nói ra hết những điều tôi muốn biết!", Diệp Viễn trêu chọc nhìn lão già.
Trong lòng lão già lúc này đã hận không thể lập tức giết chết tên nhóc Diệp Viễn khốn nạn, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười bỉ ổi như cũ.
Ông ta lại truyền âm cho Diệp Viễn: "Tôi hèn, tôi hèn thế đấy được chưa, nói đi, muốn biết cái gì!"
"Ông tên gì, đến từ đâu, cảnh giới gì, tại sao ông không bị quy tắc Thiên Địa phát hiện..."
Diệp Viễn vừa mở miệng đã lập tức hỏi rất nhiều vấn đề.
Mà lão già cũng không giấu diếm điều gì,
nói cho Diệp Viễn tất cả những thứ anh muốn biết.
Nghe lão già giải thích, Diệp Viễn mới biết, lão già này tên là Thôi Nhai Tử, thật sự đến từ giới tu hành.
Chỉ là, ông ta không phải người của bất kỳ môn phái nào trong giới tu hành, mà là một tán tu.
Mấy năm trước, thực lực của ông ta đã đạt đến đỉnh phong kỳ Luyện Hư, chỉ thiếu một chút nữa là sẽ vào cảnh giới Hợp Thể.
Nhưng vào thời điểm ông ta bế quan đột phá bước cuối cùng của cảnh giới, tại vị trí ông ta bế quan đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen.
Nó nuốt thẳng ông ta vào trong.
Sau đó, ông ta hoàn toàn ngất đi, chờ đến khi ông ta tỉnh lại đã xuất hiện ở giới trần tục này rồi.
Cũng không biết tại sao, khi ông ta xuất hiện ở đây, cảnh giới của ông ta lại rơi xuống Luyện Hư trung kỳ.
Chỉ cần thực lực của người tu hành đạt đến kỳ Luyện Hư, người đó sẽ bị sức mạnh quy tắc Thiên Địa phát hiện.
Nhưng không biết vì sao lão già lại không bị sức mạnh quy tắc phát hiện ra.
Khi vừa mới đi vào giới trần tục, lão già cũng vô cùng hưng phấn, muốn trải nghiệm rượu ngon mỹ thực của giới trần tục một phen.
Với năng lực của ông ta, không đến một năm, ông ta gần như đã chơi chán tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Chuyện này khiến cho ông ta bỗng nhiên cảm thấy nhàm chán.
Đương nhiên, chuyện khiến ông ta không thể nhịn được là rượu ngon của thế giới này hoàn toàn không hợp khẩu vị ông ta.
Những năm gần đây, ông ta gần như đã tìm khắp thế giới, nhưng không tìm được loại rượu nào hợp khẩu vị mình.
Không có rượu ngon, chuyện này quả thực còn khó chịu hơn cả giết ông ta.
Thế là, trong mấy năm qua, ngoài tìm kiếm rượu ngon, ông ta cũng đang tìm kiếm phương pháp trở về giới tu hành.
Có điều, đi tìm mấy năm mà vẫn không tìm được phương pháp nào.
nhưng vì sao ông ta vẫn có thể đứng ở chỗ này, không bị quy tắc Thiên Địa xóa bỏ.
Nhưng lão già lại trợn mắt nhìn Diệp Viễn một cái, có chút khinh thường truyền âm nói:
"Nhóc con, với thân phận của cậu, vẫn chưa có tư cách biết tôi là ai..."
Chỉ là, ông ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy Diệp Viễn vẫy tay ra hiệu cho Niếp Niếp.
Lão già lại trở nên luống cuống.
"Thằng nhóc khốn nạn chết tiệt. . ."
Sau khi hung hăng mắng Diệp Viễn một phen trong lòng, ông ta nở một nụ cười tự cho là rất hòa nhã với anh.
Sao đó ông ta mới truyền âm cho Diệp Viễn: "Nhóc con, tôi sợ cậu rồi, cậu muốn biết cái gì thì cứ hỏi."
"Cần gì phải vậy, ông nhìn ông đi, sao cứ phải chờ đến khi tôi bảo đồ đệ ra tay thì ông mới có thể nói ra hết những điều tôi muốn biết!", Diệp Viễn trêu chọc nhìn lão già.
Trong lòng lão già lúc này đã hận không thể lập tức giết chết tên nhóc Diệp Viễn khốn nạn, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười bỉ ổi như cũ.
Ông ta lại truyền âm cho Diệp Viễn: "Tôi hèn, tôi hèn thế đấy được chưa, nói đi, muốn biết cái gì!"
"Ông tên gì, đến từ đâu, cảnh giới gì, tại sao ông không bị quy tắc Thiên Địa phát hiện..."
Diệp Viễn vừa mở miệng đã lập tức hỏi rất nhiều vấn đề.
Mà lão già cũng không giấu diếm điều gì,
nói cho Diệp Viễn tất cả những thứ anh muốn biết.
Nghe lão già giải thích, Diệp Viễn mới biết, lão già này tên là Thôi Nhai Tử, thật sự đến từ giới tu hành.
Chỉ là, ông ta không phải người của bất kỳ môn phái nào trong giới tu hành, mà là một tán tu.
Mấy năm trước, thực lực của ông ta đã đạt đến đỉnh phong kỳ Luyện Hư, chỉ thiếu một chút nữa là sẽ vào cảnh giới Hợp Thể.
Nhưng vào thời điểm ông ta bế quan đột phá bước cuối cùng của cảnh giới, tại vị trí ông ta bế quan đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen.
Nó nuốt thẳng ông ta vào trong.
Sau đó, ông ta hoàn toàn ngất đi, chờ đến khi ông ta tỉnh lại đã xuất hiện ở giới trần tục này rồi.
Cũng không biết tại sao, khi ông ta xuất hiện ở đây, cảnh giới của ông ta lại rơi xuống Luyện Hư trung kỳ.
Chỉ cần thực lực của người tu hành đạt đến kỳ Luyện Hư, người đó sẽ bị sức mạnh quy tắc Thiên Địa phát hiện.
Nhưng không biết vì sao lão già lại không bị sức mạnh quy tắc phát hiện ra.
Khi vừa mới đi vào giới trần tục, lão già cũng vô cùng hưng phấn, muốn trải nghiệm rượu ngon mỹ thực của giới trần tục một phen.
Với năng lực của ông ta, không đến một năm, ông ta gần như đã chơi chán tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Chuyện này khiến cho ông ta bỗng nhiên cảm thấy nhàm chán.
Đương nhiên, chuyện khiến ông ta không thể nhịn được là rượu ngon của thế giới này hoàn toàn không hợp khẩu vị ông ta.