Cô ấy nhìn Diệp Viễn, trong mắt lộ rõ vẻ khó tin.
Vừa rồi cô ấy không nói cho Diệp Viễn biết về tình trạng bệnh của Niếp Niếp, chỉ nói ký ức của em mình không tốt.
Nhưng sao Diệp Viễn lại biết Niếp Niếp sẽ rời bỏ bọn họ.
Lẽ nào anh thật sự có thể khám ra được bệnh tình của Niếp Niếp.
Nghĩ đến đây, chị của Niếp Niếp nắm chặt cánh tay Diệp Viễn như bắt được phao cứu sinh.
“Anh Diệp, anh... Anh thật sự có thể khám ra bệnh của Niếp Niếp ư?”
Chị của Niếp Niếp kích động đến mức nói lắp bắp.
“Tất nhiên! Tôi không chỉ biết về căn bệnh của Niếp Niếp, mà còn biết rằng Niếp Niếp em gái cô, đã mắc bệnh từ khi mới sinh và có xuất hiện sấm sét vào lúc em gái cô chào đời.”
“Sao anh biết được?”
Chị gái Niếp Niếp càng thêm kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn
Vì lời Diệp Viễn nói là sự thật, cô ấy còn nhớ như in đêm Niếp Niếp ra đời.
Ngày Niếp Niếp ra đời, bố vì có việc bận, không ở nhà.
Khi đó chỉ có mình cô ấy bên cạnh mẹ.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, mẹ cô ấy đột nhiên báo với cô ấy rằng Niếp Niếp sắp chào đời rồi.
Lúc đó, ngôi làng cách bệnh viện huyện rất xa, và ngay lúc mẹ sắp sinh Niếp Niếp.
Cả bầu trời cũng bị bao phủ hoàn toàn bởi những đám mây đen kịt.
Khi đó cô ấy không có cách nào đưa mẹ đến bệnh viện, lúc cô ấy đang hoảng hốt.
Mẹ bảo cô ấy đi tìm cặp vợ chồng thần tiên ở núi sau để nhờ giúp đỡ.
Cô vẫn nhớ rõ ràng, khi cô vừa chạy ra khỏi phòng, đi về phía ngọn núi sau, thì...
Từ trong đám mây đen kịt kinh hoàng ấy, trút xuống cơn giông bão khủng khiếp như muốn diệt thế.
Khi trận giông bão diệt thế xuất hiện, cô ấy cũng bị cảnh tượng kinh hoàng đó dọa cho ngất đi.
Đến khi tỉnh dậy, cô ấy lại phát hiện mình đã nằm trên giường.
Và mẹ cô ấy đã hạ sinh Niếp Niếp thành công.
Cô ấy hỏi mẹ, lúc này mới biết, chính là cặp vợ chồng thần tiên kia, trong đêm giông bão khủng khiếp ấy đã cứu cả gia đình cô ấy, cũng cứu cả thôn bọn họ.
Nhưng không hiểu sao, sau khi biết chuyện này, mẹ lại dặn cô ấy, không được kể cho bất kỳ ai về chuyện có mưa bão sấm sét dữ dội trong ngày Niếp Niếp chào đời.
Sau này, cô ấy có hỏi bóng gió người dân trong thôn, thì họ lại chẳng ai hay biết gì về chuyện này.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại có thể nói ra chuyện có mưa bão sấm sét trong ngày Niếp Niếp chào đời, khiến cô ấy vô cùng kinh ngạc.
Cộng thêm việc trước đây Diệp Viễn còn có thể đoán chính xác Niếp Niếp không thể qua khỏi năm nay, khiến cô ấy đã có chút tin tưởng rằng anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho Niếp Niếp.
“Diệp tiên sinh, tôi cầu xin anh, cứu em gái tôi đi, chỉ cần anh có thể cứu sống em gái tôi, tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được!”
Nói xong, chị gái Niếp Niếp khuỵu hai chân xuống, chuẩn bị quỳ lạy Diệp Viễn!
Diệp Viễn vội đưa tay đỡ chị gái Niếp Niếp.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu con bé!”
Lúc này, Niếp Niếp đột nhiên vô cùng kích động nắm lấy tay Diệp Viễn, xúc động nói.
“Anh Diệp Viễn, em nhớ tên anh rồi!”
“Haha, Niếp Niếp thật thông minh!”, nói rồi, Diệp Viễn lại đưa tay khẽ véo nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh cô bé.
Cô ấy nhìn Diệp Viễn, trong mắt lộ rõ vẻ khó tin.
Vừa rồi cô ấy không nói cho Diệp Viễn biết về tình trạng bệnh của Niếp Niếp, chỉ nói ký ức của em mình không tốt.
Nhưng sao Diệp Viễn lại biết Niếp Niếp sẽ rời bỏ bọn họ.
Lẽ nào anh thật sự có thể khám ra được bệnh tình của Niếp Niếp.
Nghĩ đến đây, chị của Niếp Niếp nắm chặt cánh tay Diệp Viễn như bắt được phao cứu sinh.
“Anh Diệp, anh... Anh thật sự có thể khám ra bệnh của Niếp Niếp ư?”
Chị của Niếp Niếp kích động đến mức nói lắp bắp.
“Tất nhiên! Tôi không chỉ biết về căn bệnh của Niếp Niếp, mà còn biết rằng Niếp Niếp em gái cô, đã mắc bệnh từ khi mới sinh và có xuất hiện sấm sét vào lúc em gái cô chào đời.”
“Sao anh biết được?”
Chị gái Niếp Niếp càng thêm kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn
Vì lời Diệp Viễn nói là sự thật, cô ấy còn nhớ như in đêm Niếp Niếp ra đời.
Ngày Niếp Niếp ra đời, bố vì có việc bận, không ở nhà.
Khi đó chỉ có mình cô ấy bên cạnh mẹ.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, mẹ cô ấy đột nhiên báo với cô ấy rằng Niếp Niếp sắp chào đời rồi.
Lúc đó, ngôi làng cách bệnh viện huyện rất xa, và ngay lúc mẹ sắp sinh Niếp Niếp.
Cả bầu trời cũng bị bao phủ hoàn toàn bởi những đám mây đen kịt.
Khi đó cô ấy không có cách nào đưa mẹ đến bệnh viện, lúc cô ấy đang hoảng hốt.
Mẹ bảo cô ấy đi tìm cặp vợ chồng thần tiên ở núi sau để nhờ giúp đỡ.
Cô vẫn nhớ rõ ràng, khi cô vừa chạy ra khỏi phòng, đi về phía ngọn núi sau, thì...
Từ trong đám mây đen kịt kinh hoàng ấy, trút xuống cơn giông bão khủng khiếp như muốn diệt thế.
Khi trận giông bão diệt thế xuất hiện, cô ấy cũng bị cảnh tượng kinh hoàng đó dọa cho ngất đi.
Đến khi tỉnh dậy, cô ấy lại phát hiện mình đã nằm trên giường.
Và mẹ cô ấy đã hạ sinh Niếp Niếp thành công.
Cô ấy hỏi mẹ, lúc này mới biết, chính là cặp vợ chồng thần tiên kia, trong đêm giông bão khủng khiếp ấy đã cứu cả gia đình cô ấy, cũng cứu cả thôn bọn họ.
Nhưng không hiểu sao, sau khi biết chuyện này, mẹ lại dặn cô ấy, không được kể cho bất kỳ ai về chuyện có mưa bão sấm sét dữ dội trong ngày Niếp Niếp chào đời.
Sau này, cô ấy có hỏi bóng gió người dân trong thôn, thì họ lại chẳng ai hay biết gì về chuyện này.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại có thể nói ra chuyện có mưa bão sấm sét trong ngày Niếp Niếp chào đời, khiến cô ấy vô cùng kinh ngạc.
Cộng thêm việc trước đây Diệp Viễn còn có thể đoán chính xác Niếp Niếp không thể qua khỏi năm nay, khiến cô ấy đã có chút tin tưởng rằng anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho Niếp Niếp.
“Diệp tiên sinh, tôi cầu xin anh, cứu em gái tôi đi, chỉ cần anh có thể cứu sống em gái tôi, tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được!”
Nói xong, chị gái Niếp Niếp khuỵu hai chân xuống, chuẩn bị quỳ lạy Diệp Viễn!
Diệp Viễn vội đưa tay đỡ chị gái Niếp Niếp.