Mấy người nhìn nhau, cuối cùng đều gật đầu.
Đi theo mấy lão già tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên.
Nhưng Diệp Viễn lại không theo vào.
Trong nháy mắt, mấy người kia đã biến mất, anh lập tức kéo Kiếm Vô Nhai rời khỏi đây.
Vốn dĩ trước đây anh vẫn luôn cho rằng cha mẹ của mình bị một tổ chức thần bí kia đưa đi.
Nhưng vừa rồi ông lão kia nói, năm đó cha mẹ anh đã được bọn họ cứu, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn sống ở Giang Châu.
Bây giờ đã biết được tung tích của cha mẹ, vậy anh đương nhiên muốn tới tìm cha mẹ trước một bước.
Nhân tiện hỏi rõ xem những người ở động Bích Thủy rốt cuộc là ai.
Không biết tại sao anh vẫn cảm thấy người ở động Bích Thủy trông chẳng giống người tốt.
Nhất là Đại trưởng lão mà những người đó nói.
Bởi vậy, anh cần phải tìm được cha mẹ trước, sau khi làm rõ mọi chuyện rồi sẽ quyết định nên làm thế nào.
Không bao lâu sau khi Diệp Viễn và Kiếm Vô Nhai rời đi.
Mấy ông lão và năm người ở động Bích Thủy đã tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên lại đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Ông lão nhìn nơi Diệp Viễn vừa rời đi, lạnh lùng nói.
"Ha ha, cuối cùng cá cũng cắn câu rồi!"
Về phía Diệp Viễn, sau khi anh và Kiếm Vô Nhai rời khỏi Thế Ngoại Đào Nguyên trở lại thủ đô.
Hai người lập tức tách ra.
Diệp Viễn một mình chạy tới sân bay, còn Kiếm Vô Nhai tới thủ đô tìm đám người Tô Yên Nhiên và Lâm Vãn Tình.
Bây giờ Diệp Viễn phải về Giang Châu, anh đương nhiên sẽ không để những người khác tiếp tục ở lại thủ đô nữa.
Vì vậy anh đã nhờ Kiếm Vô Nhai bảo vệ mọi người và ngày mai cùng nhau trở về Giang Châu.
Vài giờ sau, lúc phía đông xuất hiện một vệt trắng bạc, Diệp Viễn cuối cùng cũng về tới Giang Châu.
Sau khi ra tới cổng sân bay, Diệp Viễn vẫn không dừng lại, anh lên chiếc xe mà Liễu Khánh Phi đã chuẩn bị sẵn rồi nhanh chóng chạy tới huyện Kim Lăng thành phố Giang Châu.
Tới gần giữa trưa, Diệp Viễn phóng nhanh như chớp cuối cùng cũng tới được huyện Kim Lăng.
Huyện Kim Lăng là một huyện trực thuộc Giang Châu với phong cảnh vô cùng đẹp mắt và có rất nhiều tòa nhà cổ kính.
Huyện Kim Lăng này là một khu du lịch phát triển trọng điểm của Giang Châu trong mấy năm gần đây.
Bởi vậy, ở khắp nơi trong huyện đều có thể nhìn thấy du khách.
Nhưng Diệp Viễn lúc này lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh sắc của huyện.
Sau khi tới huyện, Diệp Viễn đổ đầy xăng cho xe rồi tiếp tục chạy tới Lý gia thôn.
Mà Lý gia thôn này lại càng là một khu du lịch trọng điểm của huyện Kim Lăng.
Phong cảnh trên đường từ huyện tới Lý gia thôn đẹp không tả nổi.
Nhưng Diệp Viễn vẫn không thèm để ý tới phong cảnh tuyệt đẹp dọc đường, suốt đường đi anh đều đạp ga hết cỡ.
Cuối cùng, sau một tiếng đồng hồ, anh cũng tới Lý gia thôn.
Vừa mới xuống xe, Diệp Viễn đã bị giật mình trước phong cảnh tuyệt đẹp của Lý gia thôn.
Toàn bộ Lý gia thôn này là một biển hoa tươi.
Nhìn thoáng qua, toàn bộ thôn đều được bao phủ bởi các loài hoa xinh đẹp giống như một biển hoa.
Mà ở giữa biển hoa này lại có một tòa nhà cổ kính.
Nó điểm xuyết cho toàn bộ biển hoa này.
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng đều gật đầu.
Đi theo mấy lão già tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên.
Nhưng Diệp Viễn lại không theo vào.
Trong nháy mắt, mấy người kia đã biến mất, anh lập tức kéo Kiếm Vô Nhai rời khỏi đây.
Vốn dĩ trước đây anh vẫn luôn cho rằng cha mẹ của mình bị một tổ chức thần bí kia đưa đi.
Nhưng vừa rồi ông lão kia nói, năm đó cha mẹ anh đã được bọn họ cứu, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn sống ở Giang Châu.
Bây giờ đã biết được tung tích của cha mẹ, vậy anh đương nhiên muốn tới tìm cha mẹ trước một bước.
Nhân tiện hỏi rõ xem những người ở động Bích Thủy rốt cuộc là ai.
Không biết tại sao anh vẫn cảm thấy người ở động Bích Thủy trông chẳng giống người tốt.
Nhất là Đại trưởng lão mà những người đó nói.
Bởi vậy, anh cần phải tìm được cha mẹ trước, sau khi làm rõ mọi chuyện rồi sẽ quyết định nên làm thế nào.
Không bao lâu sau khi Diệp Viễn và Kiếm Vô Nhai rời đi.
Mấy ông lão và năm người ở động Bích Thủy đã tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên lại đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Ông lão nhìn nơi Diệp Viễn vừa rời đi, lạnh lùng nói.
"Ha ha, cuối cùng cá cũng cắn câu rồi!"
Về phía Diệp Viễn, sau khi anh và Kiếm Vô Nhai rời khỏi Thế Ngoại Đào Nguyên trở lại thủ đô.
Hai người lập tức tách ra.
Diệp Viễn một mình chạy tới sân bay, còn Kiếm Vô Nhai tới thủ đô tìm đám người Tô Yên Nhiên và Lâm Vãn Tình.
Bây giờ Diệp Viễn phải về Giang Châu, anh đương nhiên sẽ không để những người khác tiếp tục ở lại thủ đô nữa.
Vì vậy anh đã nhờ Kiếm Vô Nhai bảo vệ mọi người và ngày mai cùng nhau trở về Giang Châu.
Vài giờ sau, lúc phía đông xuất hiện một vệt trắng bạc, Diệp Viễn cuối cùng cũng về tới Giang Châu.
Sau khi ra tới cổng sân bay, Diệp Viễn vẫn không dừng lại, anh lên chiếc xe mà Liễu Khánh Phi đã chuẩn bị sẵn rồi nhanh chóng chạy tới huyện Kim Lăng thành phố Giang Châu.
Tới gần giữa trưa, Diệp Viễn phóng nhanh như chớp cuối cùng cũng tới được huyện Kim Lăng.
Huyện Kim Lăng là một huyện trực thuộc Giang Châu với phong cảnh vô cùng đẹp mắt và có rất nhiều tòa nhà cổ kính.
Huyện Kim Lăng này là một khu du lịch phát triển trọng điểm của Giang Châu trong mấy năm gần đây.
Bởi vậy, ở khắp nơi trong huyện đều có thể nhìn thấy du khách.
Nhưng Diệp Viễn lúc này lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh sắc của huyện.
Sau khi tới huyện, Diệp Viễn đổ đầy xăng cho xe rồi tiếp tục chạy tới Lý gia thôn.
Mà Lý gia thôn này lại càng là một khu du lịch trọng điểm của huyện Kim Lăng.
Phong cảnh trên đường từ huyện tới Lý gia thôn đẹp không tả nổi.
Nhưng Diệp Viễn vẫn không thèm để ý tới phong cảnh tuyệt đẹp dọc đường, suốt đường đi anh đều đạp ga hết cỡ.
Cuối cùng, sau một tiếng đồng hồ, anh cũng tới Lý gia thôn.
Vừa mới xuống xe, Diệp Viễn đã bị giật mình trước phong cảnh tuyệt đẹp của Lý gia thôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!