“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Rốt cuộc chàng trai kia là ai?”
Hai câu hỏi này lởn vởn trong đầu mỗi người ở đây.
Vương Tiên Tri và quốc y Liễu đồng thời cúi đầu xin lỗi cũng khiến trái tim người đàn ông đầu trọc chìm xuống đáy vực.
Ông ta là gia chủ chi thứ của nhà họ Vương, đương nhiên ông ta biết người có thể khiến Vương Tiên Tri và quốc y Liễu xin lỗi thì thân phận làm sao lại đơn giản được.
Mà Vương Hạo Vũ nằm trên mặt đất, giờ khắc này cũng cứng đờ ngay tại chỗ như bị điểm huyệt.
Tiểu Nguyệt, mẹ và dì của cô ta cũng không khá hơn chút nào.
Bọn họ đều nghĩ giống Vương Hạo Vũ, cho rằng Vương Tiên Tri là do bố của Vương Hạo Vũ mời đến, báo thù cho bọn họ.
Nhưng kết quả lại là như thế này!
Từ Phượng Dương đứng trong một góc vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy vô cùng may mắn, may mà vừa rồi anh ta không đẩy nhóm Diệp Viễn vào chỗ chết.
Đồng thời, anh ta cũng đã lờ mờ đoán được thân phận của Diệp Viễn.
Trong Hoa Hạ này, không mấy ai có thể khiến Vương Tiên Tri và quốc y Liễu căng thẳng và khom lưng nhận lỗi.
Mà Diệp Viễn trẻ tuổi, hơn nữa vừa rồi có nhiều võ giả ra tay mà vẫn không thể khiến Cao Phi bị thương chút nào.
Mọi dấu hiệu đều nói cho anh ta biết.
Diệp Viễn chính là nhân vật đáng sợ một mình tiêu diệt con quái vật khổng lồ như nhà họ Tiêu, khiến các thế lực của thủ đô thay đổi hoàn toàn.
Diệp Diệt Tiêu!
Giờ khắc này, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, không hề nhìn Vương Tiên Tri và quốc y Liễu một cái.
Diệp Viễn không lên tiếng, Vương Tiên Tri và quốc y Liễu đều không dám động đậy, chỉ có thể sợ hãi khom lưng cúi đầu.
Chỉ một lát sau, mồ hôi lạnh đã tuôn ra ướt đẫm quần áo của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không dám nhúc nhích.
Cảm giác sợ hãi ấy dường như có khả năng lây nhiễm, chốc lát sau tất cả mọi người trong phòng lẫn ngoài phòng đều vô cùng sợ hãi và căng thẳng.
Mồ hôi vã ra như tắm, thấm ướt quần áo.
Mọi người đều không dám cử động dù chỉ một chút, tất cả đều cố gắng kiềm chế không run rẩy mà đứng yên tại chỗ.
Bầu không khí trong lẫn ngoài nhanh chóng trở nên ngột ngạt đến mức khó thở.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sắp không thở nổi.
Ngay lúc có người không cầm cự được, cảm thấy sắp hít thở không thông.
“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa.
Hiên Viên Hoành Thiên và gia chủ nhà họ Lâm, cùng với người đứng đầu của các thế lực ở thủ đô đều chạy đến phòng vip, vẻ mặt của người nào người nấy đều cực kỳ căng thẳng.
Tiếng bước chân xuất hiện, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ở đây.
Nhân lúc tiếng bước chân vang lên, mọi người hầu như đều hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, Hiên Viên Hoành Thiên và người quản lý các thế lực ở thủ đô xông vào trong phòng.
Khi nhìn thấy khung cảnh trong phòng, ngoại trừ Hiên Viên Hoàng Thiên, đầu óc của những người khác đều chết máy.
Bọn họ càng thêm hoảng sợ và căng thẳng.
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, thế lực ở thủ đô vừa mới chia cắt xong xuôi, tất cả mọi người đều bận rộn chuyện nhà mình.
Nhưng vừa nãy, Hiên Viên Hoành Thiên đột nhiên gửi tin tức cho bọn họ, bảo rằng Diệp Viễn muốn gặp tất cả mọi người.
Thế là bọn họ lập tức gạt công việc đang dở dang sang một bên, vội vàng đến nơi này.
Trên đường đi, bọn họ thấy Hiên Viên Hoành Thiên bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, thế nên rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Rốt cuộc chàng trai kia là ai?”
Hai câu hỏi này lởn vởn trong đầu mỗi người ở đây.
Vương Tiên Tri và quốc y Liễu đồng thời cúi đầu xin lỗi cũng khiến trái tim người đàn ông đầu trọc chìm xuống đáy vực.
Ông ta là gia chủ chi thứ của nhà họ Vương, đương nhiên ông ta biết người có thể khiến Vương Tiên Tri và quốc y Liễu xin lỗi thì thân phận làm sao lại đơn giản được.
Mà Vương Hạo Vũ nằm trên mặt đất, giờ khắc này cũng cứng đờ ngay tại chỗ như bị điểm huyệt.
Tiểu Nguyệt, mẹ và dì của cô ta cũng không khá hơn chút nào.
Bọn họ đều nghĩ giống Vương Hạo Vũ, cho rằng Vương Tiên Tri là do bố của Vương Hạo Vũ mời đến, báo thù cho bọn họ.
Nhưng kết quả lại là như thế này!
Từ Phượng Dương đứng trong một góc vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy vô cùng may mắn, may mà vừa rồi anh ta không đẩy nhóm Diệp Viễn vào chỗ chết.
Đồng thời, anh ta cũng đã lờ mờ đoán được thân phận của Diệp Viễn.
Trong Hoa Hạ này, không mấy ai có thể khiến Vương Tiên Tri và quốc y Liễu căng thẳng và khom lưng nhận lỗi.
Mà Diệp Viễn trẻ tuổi, hơn nữa vừa rồi có nhiều võ giả ra tay mà vẫn không thể khiến Cao Phi bị thương chút nào.
Mọi dấu hiệu đều nói cho anh ta biết.
Diệp Viễn chính là nhân vật đáng sợ một mình tiêu diệt con quái vật khổng lồ như nhà họ Tiêu, khiến các thế lực của thủ đô thay đổi hoàn toàn.
Diệp Diệt Tiêu!
Giờ khắc này, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, không hề nhìn Vương Tiên Tri và quốc y Liễu một cái.
Diệp Viễn không lên tiếng, Vương Tiên Tri và quốc y Liễu đều không dám động đậy, chỉ có thể sợ hãi khom lưng cúi đầu.
Chỉ một lát sau, mồ hôi lạnh đã tuôn ra ướt đẫm quần áo của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không dám nhúc nhích.
Cảm giác sợ hãi ấy dường như có khả năng lây nhiễm, chốc lát sau tất cả mọi người trong phòng lẫn ngoài phòng đều vô cùng sợ hãi và căng thẳng.
Mồ hôi vã ra như tắm, thấm ướt quần áo.
Mọi người đều không dám cử động dù chỉ một chút, tất cả đều cố gắng kiềm chế không run rẩy mà đứng yên tại chỗ.
Bầu không khí trong lẫn ngoài nhanh chóng trở nên ngột ngạt đến mức khó thở.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sắp không thở nổi.
Ngay lúc có người không cầm cự được, cảm thấy sắp hít thở không thông.
“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa.
Hiên Viên Hoành Thiên và gia chủ nhà họ Lâm, cùng với người đứng đầu của các thế lực ở thủ đô đều chạy đến phòng vip, vẻ mặt của người nào người nấy đều cực kỳ căng thẳng.
Tiếng bước chân xuất hiện, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ở đây.
Nhân lúc tiếng bước chân vang lên, mọi người hầu như đều hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, Hiên Viên Hoành Thiên và người quản lý các thế lực ở thủ đô xông vào trong phòng.
Khi nhìn thấy khung cảnh trong phòng, ngoại trừ Hiên Viên Hoàng Thiên, đầu óc của những người khác đều chết máy.
Bọn họ càng thêm hoảng sợ và căng thẳng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!