Chủ yếu là trận tụ linh kia ở trong cơ thể Lâm Vãn Tình quá lâu, gần như đã trở thành một phần của cơ thể cô ta.
Không kiểm tra cẩn thận, Diệp Viễn cũng không dám tùy tiện ra tay, ngộ nhỡ mình không chắc chắn, e rằng sẽ hại Lâm Vãn Tình.
“Vậy anh Diệp đợi lát nữa giúp tôi kiểm tra nhé!”, Lâm Vãn Tình lo lắng nói.
“Được!”
Nhìn Lâm Vãn Tình gấp gáp như vậy, Diệp Viễn gật đầu đồng ý.
Mấy phút sau, ba người đi tới trụ sở chính phòng đấu giá Gia Tín ở Giang Châu.
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Vãn Tình, mấy người đi thẳng tới kho hàng.
Trong kho hàng bày đủ các loại đồ vật như thư họa, đồ gốm, đồ ngọc.
“Anh Diệp, anh muốn gì, xin cứ việc chọn!”
Diệp Viễn đương nhiên cũng không khách sáo, bắt đầu cẩn thận chọn lựa đồ mình cần.
Sau một hồi chọn lựa, cuối cùng Diệp Viễn đã lấy được tất cả đồ có thể giúp anh tu bổ cờ trận.
Sau khi lấy được đồ, ba người lại đến phòng làm việc của Lâm Vãn Tình,
Lâm Vãn Tình gấp gáp muốn Diệp Viễn kiểm tra giúp cô ta xem có thể giải quyết vấn đề về tim hay không.
Vì vậy, vừa bước qua cửa lớn phòng làm việc, cô ta đã không chờ được muốn Diệp Viễn kiểm tra.
Diệp Viễn cũng không trì hoãn, anh bảo Lâm Vãn Tình vào phòng nghỉ ngơi đằng sau văn phòng.
Sở Vân Phi cũng muốn vào theo, nhưng Diệp Viễn lại ngăn cản anh ta lại.
“Anh Sở này, anh đừng vào, không tiện đâu!”
Sở Vân Phi sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại.
“Ồ, vậy tôi ra bên ngoài đi dạo!”
Sau khi Sở Vân Phi đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Lâm Vãn Tình và Diệp Viễn, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
“Anh Diệp, anh muốn kiểm tra thế nào?”
“Phải cởi quần áo xuống!”, Diệp Viễn trả lời.
“Ơ!”, Lâm Vãn Tình đỏ mặt đáp lại.
Sau khi hít sâu một hơi, cô ta bắt đầu cởi áo khoác.
Diệp Viễn quay đầu lại, tránh cho Lâm Vãn Tình thấy lúng túng.