Diệp Viễn tiện tay bế Tần Khuynh Thành lên, cùng mấy thuộc hạ ra khỏi phòng bao, đến một căn phòng của khách sạn dưới lầu.
Sau khi đi vào phòng, Diệp Viễn trực tiếp đặt Tần Khuynh Thành vào trong bồn tắm của phòng vệ sinh.
Nhìn thấy tất cả mọi người bên ngoài đều đi theo vào, Diệp Viễn liền cau mày.
“Tất cả ra ngoài hết đi!”
“Ra hết đi!”
Mấy thuộc hạ của Tần Khuynh Thành lập tức đuổi người.
Mọi người cũng không dám ở lại, vội vã ra khỏi phòng.
“Các cô cũng ra ngoài đi!”
Diệp Viễn lại nói với mấy thuộc hạ của Tần Khuynh Thành.
Mấy thuộc hạ của Tần Khuynh Thành cũng không dám ở lại, lưu luyến ra khỏi phòng.
Đợi sau khi mấy thuộc hạ của Tần Khuynh Thành ra khỏi phòng, Diệp Viễn mới áy náy nói với Tần Khuynh Thành.
“Xin lỗi, trước đó vì tôi lo lắng cô sẽ làm hại đến bạn tôi, cho nên tôi mới ra tay”.
“Cô yên tâm, tôi đã đánh thương cô, chắc chắn sẽ cứu sống cô!”
Lúc đó Tần Khuynh Thành đột ngột ra tay, Diệp Viễn cũng không phản ứng lại.
Nhưng vì sợ Tần Khuynh Thành làm hại đến Thẩm Hạo, vì vậy anh mới ra tay theo bản năng.
Cũng mừng là lúc đó Diệp Viễn cũng không xuống tay độc ác, nếu không chỉ sợ bây giờ Tần Khuynh Thành đã chết rồi.
Nói xong, Diệp Viễn lại lên tiếng.
“Chốc nữa tôi có thể phải cởi hết áo của cô, xin cô hiểu cho!”
Sau đó, Diệp Viễn vung tay, quần áo trên người Tần Khuynh Thành liền bốc lên ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa đó lại không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể của Tần Khuynh Thành và kim châm trên người cô ta.
Rất nhanh, ngọn lửa đó đã thiêu cháy hết quần áo trên người Tần Khuynh Thành thành tro tàn.
Lúc này, cơ thể hoàn hảo như sản phẩm nghệ thuật tinh xảo của Tần Khuynh Thành hoàn toàn hiện ra trước mặt Diệp Viễn.
Khi kết hợp với dung nhan tuyệt thế như tiên nữ giáng trần của Tần Khuynh Thành.
Mặc dù Diệp Viễn đã được coi như nhân vật thần tiên cũng không tránh khỏi thất thần một hồi.
Tuy trước đây Diệp Viễn cũng từng gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng so với thân hình và dung mạo của Tần Khuynh Thành trước mặt, anh cảm thấy những cô gái mà mình từng gặp trước đây đều quá mờ nhạt.
Cho dù là thân hình và dung mạo của mấy cô gái Lâm Vãn Tình và Phùng Tiêu Tiêu so với Tần Khuynh Thành, cũng kém hơn một chút.
Đương nhiên, khi Diệp Viễn nhìn sang thân hình của Tần Khuynh Thành, cũng không có tâm tư khác, chỉ có một suy nghĩ như nhìn sản phẩm nghệ thuật.
Thất thần một hồi sau, Diệp Viễn mới ra tay.
Một chút Tiên Linh Ngọc Nhũ bay ra từ trong chiếc nhẫn không gian rơi vào trong bồn tắm, che phủ hoàn toàn cơ thể của Tần Khuynh Thành.
Sau đó, Diệp Viễn lại tách ra một sợi Tiên Linh Ngọc Nhũ, kéo nó vào trong miệng của Tần Khuynh Thành.
Cẩn thận kéo sợi Tiên Linh Ngọc Nhũ đó vào trong cơ thể của Tần Khuynh Thành, bắt đầu từng bước hồi phục lục phủ ngũ tạng đã vỡ hết.
…
Cùng với thời gian trôi, bất giác, đã một tiếng trôi qua.
Lúc này, Diệp Viễn đã hồi phục gần hết lục phủ ngũ tạng cho Tần Khuynh Thành.
Đúng lúc Diệp Viễn buông Tiên Linh Ngọc Nhũ ra để cơ thể của Tần Khuynh Thành tự do hấp thụ.
Đột nhiên!
Diệp Viễn tiện tay bế Tần Khuynh Thành lên, cùng mấy thuộc hạ ra khỏi phòng bao, đến một căn phòng của khách sạn dưới lầu.
Sau khi đi vào phòng, Diệp Viễn trực tiếp đặt Tần Khuynh Thành vào trong bồn tắm của phòng vệ sinh.
Nhìn thấy tất cả mọi người bên ngoài đều đi theo vào, Diệp Viễn liền cau mày.
“Tất cả ra ngoài hết đi!”
“Ra hết đi!”
Mấy thuộc hạ của Tần Khuynh Thành lập tức đuổi người.
Mọi người cũng không dám ở lại, vội vã ra khỏi phòng.
“Các cô cũng ra ngoài đi!”
Diệp Viễn lại nói với mấy thuộc hạ của Tần Khuynh Thành.
Mấy thuộc hạ của Tần Khuynh Thành cũng không dám ở lại, lưu luyến ra khỏi phòng.
Đợi sau khi mấy thuộc hạ của Tần Khuynh Thành ra khỏi phòng, Diệp Viễn mới áy náy nói với Tần Khuynh Thành.
“Xin lỗi, trước đó vì tôi lo lắng cô sẽ làm hại đến bạn tôi, cho nên tôi mới ra tay”.
“Cô yên tâm, tôi đã đánh thương cô, chắc chắn sẽ cứu sống cô!”
Lúc đó Tần Khuynh Thành đột ngột ra tay, Diệp Viễn cũng không phản ứng lại.
Nhưng vì sợ Tần Khuynh Thành làm hại đến Thẩm Hạo, vì vậy anh mới ra tay theo bản năng.
Cũng mừng là lúc đó Diệp Viễn cũng không xuống tay độc ác, nếu không chỉ sợ bây giờ Tần Khuynh Thành đã chết rồi.
Nói xong, Diệp Viễn lại lên tiếng.
“Chốc nữa tôi có thể phải cởi hết áo của cô, xin cô hiểu cho!”
Sau đó, Diệp Viễn vung tay, quần áo trên người Tần Khuynh Thành liền bốc lên ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa đó lại không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể của Tần Khuynh Thành và kim châm trên người cô ta.
Rất nhanh, ngọn lửa đó đã thiêu cháy hết quần áo trên người Tần Khuynh Thành thành tro tàn.
Lúc này, cơ thể hoàn hảo như sản phẩm nghệ thuật tinh xảo của Tần Khuynh Thành hoàn toàn hiện ra trước mặt Diệp Viễn.
Khi kết hợp với dung nhan tuyệt thế như tiên nữ giáng trần của Tần Khuynh Thành.
Mặc dù Diệp Viễn đã được coi như nhân vật thần tiên cũng không tránh khỏi thất thần một hồi.
Tuy trước đây Diệp Viễn cũng từng gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng so với thân hình và dung mạo của Tần Khuynh Thành trước mặt, anh cảm thấy những cô gái mà mình từng gặp trước đây đều quá mờ nhạt.
Cho dù là thân hình và dung mạo của mấy cô gái Lâm Vãn Tình và Phùng Tiêu Tiêu so với Tần Khuynh Thành, cũng kém hơn một chút.
Đương nhiên, khi Diệp Viễn nhìn sang thân hình của Tần Khuynh Thành, cũng không có tâm tư khác, chỉ có một suy nghĩ như nhìn sản phẩm nghệ thuật.
Thất thần một hồi sau, Diệp Viễn mới ra tay.
Một chút Tiên Linh Ngọc Nhũ bay ra từ trong chiếc nhẫn không gian rơi vào trong bồn tắm, che phủ hoàn toàn cơ thể của Tần Khuynh Thành.
Sau đó, Diệp Viễn lại tách ra một sợi Tiên Linh Ngọc Nhũ, kéo nó vào trong miệng của Tần Khuynh Thành.
Cẩn thận kéo sợi Tiên Linh Ngọc Nhũ đó vào trong cơ thể của Tần Khuynh Thành, bắt đầu từng bước hồi phục lục phủ ngũ tạng đã vỡ hết.
…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!