“Người đâu, bắt hết bọn khốn nạn chán sống này lại cho tôi, đợi lát nữa giao cho cậu Lữ xử lý!”
Ông Phùng vừa dứt lời, một đám người nhà họ Phùng lập tức xông tới.
Thấy bố mình định bảo người nhà ra tay với bọn Diệp Viễn, Phùng Đình Đình lập tức nóng ruột.
Cô ta vội vàng la lên với bố mình: “Bố đừng lỗ mãng, bạn của Thẩm Hạo là một võ giả rất lợi hại!”
Phùng Đình Đình biết rõ thực lực của Diệp Viễn mạnh cỡ nào, ngay cả người của tứ đại gia tộc của thủ đô mà anh cũng dám giết.
Nếu như bố cô ta đắc tội Diệp Viễn, buộc anh ta phải ra tay giết người thì quả là nguy to.
Mặc dù cô ta giận bố mình ngăn cản mình ở bên Thẩm Hạo, hơn nữa còn bán cô ta cho người khác như một món hàng.
Nhưng cô ta cũng không muốn thấy bạn trai và bố mình tàn sát lẫn nhau.
Chỉ có điều, bố cô ta không hề nghe lọt tai lời cô ta nói.
Lúc này, đám người nhà họ Phùng đều đã ra tay tấn công Thẩm Hạo.
Thấy thế, Cao Phi kéo Thẩm Hạo ra sau lưng, một thân một mình nghênh đón đám người nhà họ Phùng.
Thân thể của Cao Phi rất cao to, từ nhỏ đã đánh nhau với người khác không ít lần nên võ nghệ cũng rất lợi hại.
Người nhà họ Phùng nhất thời không làm gì được Cao Phi.
Diệp Viễn thấy vậy bèn không ra tay.
Mà quay đầu nhìn về phía đại sư Vương.
“Đại sư Vương, hiện tại có phải đã tới lượt ông ra tay rồi không?”
Nhưng đại sư Vương lại ra vẻ mình là cao nhân thoát tục, đứng nguyên tại chỗ, nhắm mắt lại.
Còn thanh niên đứng sau lưng ông ta thì lên tiếng:
“Bọn tôi chỉ hứa sẽ giúp các người đối phó với võ giả chứ không nói sẽ đối phó với người bình thường thay các người!”
“Vậy phải thế nào thì đại sư Vương mới giúp chúng tôi?”, Diệp Viễn giả vờ lo lắng hỏi.
Nghe vậy, đại sư Vương vẫn im lặng.
Thanh niên đứng sau lưng ông ta nói tiếp:
“Muốn sư phụ tôi giúp các người đối phó những người này thì phải trả thêm phí!”
“Các người muốn gì?”, Diệp Viễn lại lo lắng hỏi tiếp.
“Vừa rồi tôi thấy trên người các anh hình như có thứ gì đó có thể ngăn cách hơi thở của võ giả. Nếu như muốn chúng tôi giúp các anh thì hãy giao vật đó cho chúng tôi”.
“Thứ có thể ngăn cách hơi thở của võ giả ư?”
Nghe vậy, Tống Học Đức sững sờ, trên người anh ta chẳng có thứ gì hết.
“Là thứ này phải không?”
Lúc này, Diệp Viễn vẫy tay một cái, một viên ngọc tuyệt diệu có khắc pháp khí hộ thân lập tức xuất hiện trong tay anh!
Chàng trai trẻ kia nhìn thấy pháp khí hộ thân tuyệt diệu trong tay Diệp Viễn, mắt trừng sắp rớt cả ra ngoài, anh ta lập tức vươn tay chộp lấy viên ngọc đó.
Đại sư Vương cũng lập tức mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy pháp khí hộ thân tuyệt diệu trong tay Diệp Viễn…
Nếp nhăn trên mặt ông ta cũng trở nên kích động đến nỗi điên cuồng xô lại với nhau.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao vừa rồi bọn họ tấn công Diệp Viễn mà không thể làm anh bị thương mảy may.
Hóa ra là trên người bọn Diệp Viễn thực sự có báu vật hộ thân.
Lúc này, Diệp Viễn vẫy tay một cái, dễ dàng né được bàn tay của chàng trai trẻ kia.
“Đưa đây cho tôi!”, chàng trai trẻ quát lên.
Diệp Viễn cười nhạt: “Muốn có nó cũng được thôi, giải quyết phiền phức ở đây cho chúng tôi đã rồi hẵng nói sau!”
“Yên tâm, chỉ cần các người giải quyết phiền phức ở đây cho chúng tôi thì tôi vẫn còn mấy viên như thế này nữa cơ, đến lúc đó tôi sẽ cho các người toàn bộ!”
Nghe vậy, chàng trai và đại sư Vương lập tức thay đổi thái độ.
Ban đầu, thấy một người bình thường như Diệp Viễn lại có một món pháp khí hộ thân lợi hại như vậy, bọn họ đã kinh ngạc lắm rồi.
Thật không ngờ trong tay anh vẫn còn những thứ khác nữa.
Hai người nhìn nhau, trông thấy sự mừng rỡ trong mắt nhau.
“Được!”
Đại sư Vương không chút chần chừ, lập tức gật đầu đồng ý.
Chàng trai kia lập tức kêu to một tiếng.
“Dừng tay lại!”
Tiếng quát của anh ta tựa như sấm nổ, vang lên ong ong trong tai người nhà họ Phùng.
Cả bọn lập tức cảm thấy chóng mặt, ù tai.
Người nào người nấy ôm đầu, ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ.
“Người đâu, bắt hết bọn khốn nạn chán sống này lại cho tôi, đợi lát nữa giao cho cậu Lữ xử lý!”
Ông Phùng vừa dứt lời, một đám người nhà họ Phùng lập tức xông tới.
Thấy bố mình định bảo người nhà ra tay với bọn Diệp Viễn, Phùng Đình Đình lập tức nóng ruột.
Cô ta vội vàng la lên với bố mình: “Bố đừng lỗ mãng, bạn của Thẩm Hạo là một võ giả rất lợi hại!”
Phùng Đình Đình biết rõ thực lực của Diệp Viễn mạnh cỡ nào, ngay cả người của tứ đại gia tộc của thủ đô mà anh cũng dám giết.
Nếu như bố cô ta đắc tội Diệp Viễn, buộc anh ta phải ra tay giết người thì quả là nguy to.
Mặc dù cô ta giận bố mình ngăn cản mình ở bên Thẩm Hạo, hơn nữa còn bán cô ta cho người khác như một món hàng.
Nhưng cô ta cũng không muốn thấy bạn trai và bố mình tàn sát lẫn nhau.
Chỉ có điều, bố cô ta không hề nghe lọt tai lời cô ta nói.
Lúc này, đám người nhà họ Phùng đều đã ra tay tấn công Thẩm Hạo.
Thấy thế, Cao Phi kéo Thẩm Hạo ra sau lưng, một thân một mình nghênh đón đám người nhà họ Phùng.
Thân thể của Cao Phi rất cao to, từ nhỏ đã đánh nhau với người khác không ít lần nên võ nghệ cũng rất lợi hại.
Người nhà họ Phùng nhất thời không làm gì được Cao Phi.
Diệp Viễn thấy vậy bèn không ra tay.
Mà quay đầu nhìn về phía đại sư Vương.
“Đại sư Vương, hiện tại có phải đã tới lượt ông ra tay rồi không?”
Nhưng đại sư Vương lại ra vẻ mình là cao nhân thoát tục, đứng nguyên tại chỗ, nhắm mắt lại.
Còn thanh niên đứng sau lưng ông ta thì lên tiếng:
“Bọn tôi chỉ hứa sẽ giúp các người đối phó với võ giả chứ không nói sẽ đối phó với người bình thường thay các người!”
“Vậy phải thế nào thì đại sư Vương mới giúp chúng tôi?”, Diệp Viễn giả vờ lo lắng hỏi.
Nghe vậy, đại sư Vương vẫn im lặng.
Thanh niên đứng sau lưng ông ta nói tiếp:
“Muốn sư phụ tôi giúp các người đối phó những người này thì phải trả thêm phí!”
“Các người muốn gì?”, Diệp Viễn lại lo lắng hỏi tiếp.
“Vừa rồi tôi thấy trên người các anh hình như có thứ gì đó có thể ngăn cách hơi thở của võ giả. Nếu như muốn chúng tôi giúp các anh thì hãy giao vật đó cho chúng tôi”.
“Thứ có thể ngăn cách hơi thở của võ giả ư?”
Nghe vậy, Tống Học Đức sững sờ, trên người anh ta chẳng có thứ gì hết.
“Là thứ này phải không?”
Lúc này, Diệp Viễn vẫy tay một cái, một viên ngọc tuyệt diệu có khắc pháp khí hộ thân lập tức xuất hiện trong tay anh!
Chàng trai trẻ kia nhìn thấy pháp khí hộ thân tuyệt diệu trong tay Diệp Viễn, mắt trừng sắp rớt cả ra ngoài, anh ta lập tức vươn tay chộp lấy viên ngọc đó.
Đại sư Vương cũng lập tức mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy pháp khí hộ thân tuyệt diệu trong tay Diệp Viễn…
Nếp nhăn trên mặt ông ta cũng trở nên kích động đến nỗi điên cuồng xô lại với nhau.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao vừa rồi bọn họ tấn công Diệp Viễn mà không thể làm anh bị thương mảy may.
Hóa ra là trên người bọn Diệp Viễn thực sự có báu vật hộ thân.
Lúc này, Diệp Viễn vẫy tay một cái, dễ dàng né được bàn tay của chàng trai trẻ kia.
“Đưa đây cho tôi!”, chàng trai trẻ quát lên.
Diệp Viễn cười nhạt: “Muốn có nó cũng được thôi, giải quyết phiền phức ở đây cho chúng tôi đã rồi hẵng nói sau!”
“Yên tâm, chỉ cần các người giải quyết phiền phức ở đây cho chúng tôi thì tôi vẫn còn mấy viên như thế này nữa cơ, đến lúc đó tôi sẽ cho các người toàn bộ!”
Nghe vậy, chàng trai và đại sư Vương lập tức thay đổi thái độ.
Ban đầu, thấy một người bình thường như Diệp Viễn lại có một món pháp khí hộ thân lợi hại như vậy, bọn họ đã kinh ngạc lắm rồi.
Thật không ngờ trong tay anh vẫn còn những thứ khác nữa.
Hai người nhìn nhau, trông thấy sự mừng rỡ trong mắt nhau.
“Được!”
Đại sư Vương không chút chần chừ, lập tức gật đầu đồng ý.
Chàng trai kia lập tức kêu to một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!