Sau khi để mọi người nhận biết nhau, Tiểu Vũ chủ động nói muốn dẫn mọi người ra ngoài ăn tối.
Tất cả mọi người lập tức ủng hộ quyết định này của Tiểu Vũ.
Mà Tô Yên Nhiên và Diệp Viễn đương nhiên cũng đồng ý, cả ngày hôm nay hai người bọn họ cũng chưa ăn cơm.
Bởi vì có quá nhiều người, chị Thanh đã chuẩn bị sẵn vài chiếc xe cho bọn họ.
Vốn dĩ mọi người đều để Diệp Viễn lái xe chở Tô Yên Nhiên đến chỗ dùng bữa.
Nhưng Tô Yên Nhiên trực tiếp từ chối, trực tiếp kéo Lâm Vãn Tình, Phùng Tiêu Tiêu, Thư Uyển Nhi cùng mấy cô gái khác bước lên một chiếc xe thương vụ.
Diệp Viễn đang định lái xe thì lại trực tiếp bị Tô Yên Nhiên đẩy ra ngoài.
"Mấy chị em chúng em có chuyện muốn nói, anh đừng lên xe này! Chị Thanh, chị lái xe giúp tôi nhé!"
"Được!"
Chị Thanh hơi liếc nhìn Diệp Viễn, khóe miệng nở một nụ cười.
Mặc kệ Diệp Viễn có đồng ý hay không, chị ta trực tiếp bước lên xe.
Diệp Viễn bị bỏ lại trong một mớ hỗn độn.
Cuối cùng, Diệp Viễn đành ngồi chung xe với bọn Sở Vân Phi.
Xe chạy trên đường cái, Diệp Viễn mở thần thức ra để nghe xem rốt cuộc nhóm Tô Yên Nhiên muốn làm gì.
Diệp Viễn nhanh chóng nghe thấy mấy cô gái thương lượng với nhau sau này sẽ làm thế nào để trị anh.
Hơn nữa, mấy người này còn gọi nhau là chị em.
Kết quả này khiến Diệp Viễn rất vui vẻ. Chỉ cần họ có thể chung đụng hòa thuận là anh đã cảm ơn trời đất rồi.
Còn về phần các cô gái sẽ trị anh như thế nào thì anh hoàn toàn không thấy có gì đáng ngại.
Sau khoảng mười mấy phút, mọi người tới trước cửa một trong những quán rượu xa hoa nhất ở thủ đô.
Diệp Viễn vừa xuống xe đã gặp ngay Phùng Đình Đình, bạn gái của Thẩm Hạo, bị mấy người dẫn tới cửa quán rượu.
Xem thái độ của Phùng Đình Đình thì có vẻ như cô ta không hề muốn tới đây.
“Sao vậy?”
Tô Yên Nhiên trông thấy Diệp Viễn nhìn chằm chằm vào một cô gái vừa đi vào cửa quán rượu.
Bèn tò mò sáp lại gần.
Trêu chọc anh: “Có phải anh lại thích con gái nhà người ta rồi không, nếu anh thích cô gái đó thật thì để em đi xin số cho anh nha”.
Nghe cô hỏi vậy, trên đầu Diệp Viễn lập tức như phủ mây đen.
“Làm gì có chuyện đó, anh có quen cô gái đó đấy, đó là bạn gái của bạn anh!”
“Ồ, ra vậy, em còn tưởng là anh ưng con gái nhà người ta rồi cơ chứ!”, Tô Yên Nhiên vẫn tiếp tục trêu ghẹo anh.
Còn bọn Lâm Vãn Tình thì lúc này đều đang nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt cực kỳ nghiền ngẫm.
Nhưng bên trong ánh mắt nghiền ngẫm đó, Diệp Viễn lại cảm nhận được “sát ý”.
Diệp Viễn lập tức nói: “Thật đó, anh xin thề, đó chỉ là bạn gái của bạn anh thôi!”
Nhưng ánh mắt mấy cô gái nhìn anh vẫn không hề thay đổi.
Diệp Viễn lặp lại: “Anh xin thề những gì anh nói là sự thật, nếu các em không tin anh thì anh sẽ gọi điện cho bạn anh ngay”.
Nói rồi, Diệp Viễn vội vàng móc điện thoại ra nhưng không ngờ điện thoại đã hết pin.
Đúng lúc anh đang định mở miệng giải thích.
Một chiếc xe BMW nhanh chóng phanh khựng lại bên cạnh xe của bọn Diệp Viễn.
Ba người Thẩm Hạo, Cao Phi và Tống Học Đức vội vã nhảy xuống xe, chạy về phía quán rượu.
“Háo Tử!”
Sau khi để mọi người nhận biết nhau, Tiểu Vũ chủ động nói muốn dẫn mọi người ra ngoài ăn tối.
Tất cả mọi người lập tức ủng hộ quyết định này của Tiểu Vũ.
Mà Tô Yên Nhiên và Diệp Viễn đương nhiên cũng đồng ý, cả ngày hôm nay hai người bọn họ cũng chưa ăn cơm.
Bởi vì có quá nhiều người, chị Thanh đã chuẩn bị sẵn vài chiếc xe cho bọn họ.
Vốn dĩ mọi người đều để Diệp Viễn lái xe chở Tô Yên Nhiên đến chỗ dùng bữa.
Nhưng Tô Yên Nhiên trực tiếp từ chối, trực tiếp kéo Lâm Vãn Tình, Phùng Tiêu Tiêu, Thư Uyển Nhi cùng mấy cô gái khác bước lên một chiếc xe thương vụ.
Diệp Viễn đang định lái xe thì lại trực tiếp bị Tô Yên Nhiên đẩy ra ngoài.
"Mấy chị em chúng em có chuyện muốn nói, anh đừng lên xe này! Chị Thanh, chị lái xe giúp tôi nhé!"
"Được!"
Chị Thanh hơi liếc nhìn Diệp Viễn, khóe miệng nở một nụ cười.
Mặc kệ Diệp Viễn có đồng ý hay không, chị ta trực tiếp bước lên xe.
Diệp Viễn bị bỏ lại trong một mớ hỗn độn.
Cuối cùng, Diệp Viễn đành ngồi chung xe với bọn Sở Vân Phi.
Xe chạy trên đường cái, Diệp Viễn mở thần thức ra để nghe xem rốt cuộc nhóm Tô Yên Nhiên muốn làm gì.
Diệp Viễn nhanh chóng nghe thấy mấy cô gái thương lượng với nhau sau này sẽ làm thế nào để trị anh.
Hơn nữa, mấy người này còn gọi nhau là chị em.
Kết quả này khiến Diệp Viễn rất vui vẻ. Chỉ cần họ có thể chung đụng hòa thuận là anh đã cảm ơn trời đất rồi.
Còn về phần các cô gái sẽ trị anh như thế nào thì anh hoàn toàn không thấy có gì đáng ngại.
Sau khoảng mười mấy phút, mọi người tới trước cửa một trong những quán rượu xa hoa nhất ở thủ đô.
Diệp Viễn vừa xuống xe đã gặp ngay Phùng Đình Đình, bạn gái của Thẩm Hạo, bị mấy người dẫn tới cửa quán rượu.
Xem thái độ của Phùng Đình Đình thì có vẻ như cô ta không hề muốn tới đây.
“Sao vậy?”
Tô Yên Nhiên trông thấy Diệp Viễn nhìn chằm chằm vào một cô gái vừa đi vào cửa quán rượu.
Bèn tò mò sáp lại gần.
Trêu chọc anh: “Có phải anh lại thích con gái nhà người ta rồi không, nếu anh thích cô gái đó thật thì để em đi xin số cho anh nha”.
Nghe cô hỏi vậy, trên đầu Diệp Viễn lập tức như phủ mây đen.
“Làm gì có chuyện đó, anh có quen cô gái đó đấy, đó là bạn gái của bạn anh!”
“Ồ, ra vậy, em còn tưởng là anh ưng con gái nhà người ta rồi cơ chứ!”, Tô Yên Nhiên vẫn tiếp tục trêu ghẹo anh.
Còn bọn Lâm Vãn Tình thì lúc này đều đang nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt cực kỳ nghiền ngẫm.
Nhưng bên trong ánh mắt nghiền ngẫm đó, Diệp Viễn lại cảm nhận được “sát ý”.
Diệp Viễn lập tức nói: “Thật đó, anh xin thề, đó chỉ là bạn gái của bạn anh thôi!”
Nhưng ánh mắt mấy cô gái nhìn anh vẫn không hề thay đổi.
Diệp Viễn lặp lại: “Anh xin thề những gì anh nói là sự thật, nếu các em không tin anh thì anh sẽ gọi điện cho bạn anh ngay”.
Nói rồi, Diệp Viễn vội vàng móc điện thoại ra nhưng không ngờ điện thoại đã hết pin.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!