Về phần nhà họ Thượng Quan và nhà họ Tô, đêm qua bọn họ đã rút khỏi vùng thủ đô thị phi này, cuối cùng định cư tại một trấn nhỏ ở biên giới.
Điều này thật ra cũng có ý nghĩa với vùng đất Hư Vô.
Những năm gần đầy, những gia tộc này cũng làm ra không ít chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Nhưng tội không đáng chết, cho nên vùng đất Hư Vô chỉ yêu cầu tất cả bọn họ đến trấn nhỏ ở biên giới để giúp quân đội biên giới canh giữ đất nước, lập công chuộc tội.
Về phần những cường giả trong thánh địa của tứ đại gia tộc, những người mạnh nhất trong thánh địa nhà họ Tiêu đều đã bị Diệp Viễn tiêu diệt.
Những tàn dư còn sót lại đều bị cường giả của thánh địa gia tộc Hiên Viên giết sạch.
Về phần những cường giả ở thánh địa của ba gia tộc lớn khác, tất cả những cường giả trên cấp Vương đều bị cao thủ của vùng đất Hư Vô bắt đi.
Những người còn lại đều đi theo nhà họ Thượng Quan và nhà họ Tô đến biên giới, được sáp nhập vào quân đội biên giới.
Về phần các thế lực và gia tộc khác đều trải qua một cuộc cải tổ lớn.
Tất cả các bên đều có được lợi ích và những gì họ muốn.
Mà Diệp Viễn lại không biết chút gì về những chuyện này.
Đêm qua anh ở quán bar của chị Thanh để bảo vệ Tô Yên Nhiên cả đêm.
Khi thời gian đến buổi trưa, Tô Yên Nhiên ngủ suốt đêm cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Diệp Viễn ngồi ở cạnh giường của mình, dịu dàng nhìn cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Viễn, cô còn cảm tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Trong vô thức, cô đưa tay ra nhéo nhẹ cánh tay của mình.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại duỗi tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Tô Yên Nhiên.
Anh dịu dàng nói: "Thật xin lỗi Yên Nhiên, đều là lỗi của anh, lâu như vậy mới đến đón em, đã khiến em đau khổ!"
"Không có, không khổ, không khổ chút nào. Em vẫn luôn tin tưởng anh, tin anh sẽ đến đón em..."
Nói xong, nước mắt của Tô Yên Nhiên lại không nhịn được mà rơi xuống.
Dang rộng cánh tay, ôm chặt lấy Diệp Viễn.
Anh cũng vươn hai tay ra, ôm thật chặt Tô Yên Nhiên vào lòng.
Nhưng miệng vẫn nói: "Anh xin lỗi! Đều là lỗi của anh..."
Tuy nhiên, vừa nói xong lời này, Tô Yên Nhiên đã dùng đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của mình chặn miệng Diệp Viễn lại…
…
Khi thời gian đã đến hai giờ chiều, Diệp Viễn đẩy cửa bước ra ngoài.
Khi bước xuống lầu, đúng lúc chị Thanh và Hiên Viên Hoành Thiên cũng vừa từ cửa bước vào.
"Cậu Diệp, Hiên Viên tiền bối tìm cậu!"
"Ông Hiên Viên, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?", Diệp Viễn hỏi.
"Cậu yên tâm, mọi việc đã được xử lý tốt rồi!"
Sau đó, Hiên Viên Hoành Thiên kể tất cả mọi chuyện đã xử lý ở thủ đô cho Diệp Viễn nghe.
Nghe xong mọi chuyện, Diệp Viễn gật đầu.
"Vậy thì hiện tại nhà họ Tiêu đã bị xóa sổ, thù lớn đã trả xong, sau này cậu có dự định gì không?"
"Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được tin tức của bố mẹ tôi!", Diệp Viễn trả lời.
Hiện tại không biết tung tích của bố mẹ thế nào, mặc dù trước đó Vũ Đông Thanh đã nói cho anh biết bố mẹ của anh đã bị người của một tổ chức thần bí bắt đi.
Sau đó, Ám Thập của dark web cũng đã nói nơi đã bắt bố mẹ anh rất lợi hại.
Mà mấy ngày nay, Diệp Viễn cũng mơ hồ biết được từ trong miệng tiền bối, mẹ anh tuyệt không phải người bình thường.
Nghĩ vậy thì tổ chức thần bí đã bắt bố mẹ anh đi có lẽ cũng vô cùng cường đại.
Về phần nhà họ Thượng Quan và nhà họ Tô, đêm qua bọn họ đã rút khỏi vùng thủ đô thị phi này, cuối cùng định cư tại một trấn nhỏ ở biên giới.
Điều này thật ra cũng có ý nghĩa với vùng đất Hư Vô.
Những năm gần đầy, những gia tộc này cũng làm ra không ít chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Nhưng tội không đáng chết, cho nên vùng đất Hư Vô chỉ yêu cầu tất cả bọn họ đến trấn nhỏ ở biên giới để giúp quân đội biên giới canh giữ đất nước, lập công chuộc tội.
Về phần những cường giả trong thánh địa của tứ đại gia tộc, những người mạnh nhất trong thánh địa nhà họ Tiêu đều đã bị Diệp Viễn tiêu diệt.
Những tàn dư còn sót lại đều bị cường giả của thánh địa gia tộc Hiên Viên giết sạch.
Về phần những cường giả ở thánh địa của ba gia tộc lớn khác, tất cả những cường giả trên cấp Vương đều bị cao thủ của vùng đất Hư Vô bắt đi.
Những người còn lại đều đi theo nhà họ Thượng Quan và nhà họ Tô đến biên giới, được sáp nhập vào quân đội biên giới.
Về phần các thế lực và gia tộc khác đều trải qua một cuộc cải tổ lớn.
Tất cả các bên đều có được lợi ích và những gì họ muốn.
Mà Diệp Viễn lại không biết chút gì về những chuyện này.
Đêm qua anh ở quán bar của chị Thanh để bảo vệ Tô Yên Nhiên cả đêm.
Khi thời gian đến buổi trưa, Tô Yên Nhiên ngủ suốt đêm cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Diệp Viễn ngồi ở cạnh giường của mình, dịu dàng nhìn cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Viễn, cô còn cảm tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Trong vô thức, cô đưa tay ra nhéo nhẹ cánh tay của mình.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại duỗi tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Tô Yên Nhiên.
Anh dịu dàng nói: "Thật xin lỗi Yên Nhiên, đều là lỗi của anh, lâu như vậy mới đến đón em, đã khiến em đau khổ!"
"Không có, không khổ, không khổ chút nào. Em vẫn luôn tin tưởng anh, tin anh sẽ đến đón em..."
Nói xong, nước mắt của Tô Yên Nhiên lại không nhịn được mà rơi xuống.
Dang rộng cánh tay, ôm chặt lấy Diệp Viễn.
Anh cũng vươn hai tay ra, ôm thật chặt Tô Yên Nhiên vào lòng.
Nhưng miệng vẫn nói: "Anh xin lỗi! Đều là lỗi của anh..."
Tuy nhiên, vừa nói xong lời này, Tô Yên Nhiên đã dùng đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của mình chặn miệng Diệp Viễn lại…
…
Khi thời gian đã đến hai giờ chiều, Diệp Viễn đẩy cửa bước ra ngoài.
Khi bước xuống lầu, đúng lúc chị Thanh và Hiên Viên Hoành Thiên cũng vừa từ cửa bước vào.
"Cậu Diệp, Hiên Viên tiền bối tìm cậu!"
"Ông Hiên Viên, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?", Diệp Viễn hỏi.
"Cậu yên tâm, mọi việc đã được xử lý tốt rồi!"
Sau đó, Hiên Viên Hoành Thiên kể tất cả mọi chuyện đã xử lý ở thủ đô cho Diệp Viễn nghe.
Nghe xong mọi chuyện, Diệp Viễn gật đầu.
"Vậy thì hiện tại nhà họ Tiêu đã bị xóa sổ, thù lớn đã trả xong, sau này cậu có dự định gì không?"
"Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được tin tức của bố mẹ tôi!", Diệp Viễn trả lời.