Một tiếng kêu kinh thảm phát ra từ miệng Tiêu Cổ.
Lúc này, liền thấy cơ thể của Diệp Viễn bỗng lật quay lại, sau đó tăng tốc độ đến cực điểm, xoay tròn quanh cơ thể của Tiêu Cổ.
Lúc này, mọi người dưới mặt đất đã hoàn toàn không nhìn thấy cơ thể của Diệp Viễn.
Họ chỉ nhìn thấy từng đường ánh sáng xanh, không ngừng xoay tròn quanh Tiêu Cổ.
Chỉ lát sau, cả cơ thể của Tiêu Cổ hoàn toàn bị bao trùm bởi ánh sáng xanh.
Lại qua mấy hơi thở, bóng hình của Diệp Viễn hiện lên trên không trung.
Những ánh sáng xanh xoay tròn quanh Tiêu Cổ cũng dần dần biến mất.
Lúc này, mọi người phát hiện Tiêu Cổ vẫn đứng trên hư không, nhưng lại bất động.
Liền sau đó.
Mọi người kinh hãi nhìn thấy, cơ thể của Tiêu Cổ bỗng hóa thành từng miếng thịt vụn, rơi lả tả từ không trung xuống giống như mưa rơi.
Lập tức, cả dưới mặt đất rơi vào trong tĩnh lặng như cái chết.
Tất cả mọi người đều không dám tin vào cảnh này.
Tiêu Cổ vừa nãy còn chiếm thế thượng phong, tấn công Diệp Viễn, mà trong phút chốc đã hóa thành một vũng thịt vụn.
“A!”
Lúc này, duy chỉ có đám người Sở Vân Phi hưng phấn hét lên.
Người nhà họ Tiêu nghe thấy đám người Sở Vân Phi hét lên, người nào cũng mềm nhũn dưới đất với vẻ mặt xám như tro.
Vốn dĩ họ nghĩ lão tổ nhà họ Tiêu họ ra tay, chắc chắn có thể diệt trừ được tên nhóc cuồng ngạo Diệp Diệt Tiêu này.
Nhưng không ngờ, kết quả cuối cùng này lại là lão tổ của họ hóa thàn một đống thịt vụn ngay trước mắt họ.
“Tên nhóc cậu, mẹ kiếp, đúng là quá biến thái rồi, lại có thể lĩnh ngộ được một tia kiếm ý hỗ trợ trên linh khí cực phẩm vào lúc này!”
Lúc này, bên tai Diệp Viễn đứng trên hư không lại vang lên giọng nói của lão tiền bối dưới quán bar của chi Thanh đó.
Trước đó đại chiến liên tiếp với Thế Ngoại Đào Nguyên và Tiêu Minh, thực ra cũng khiến Diệp Viễn tiêu hao rất nhiều linh khí.
Lúc chiến đấu với Tiêu Cổ, anh cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể giết được Tiêu Cổ.
Vì vậy, lúc đó anh liền lợi dụng tốc độ, để lại tàn ảnh, muốn đánh chết Tiêu Cổ.
Nhưng cuối cùng lại không thành công.
Tiếp đó mấy lần tấn công với Tiêu Cổ, cũng hoàn toàn tiêu hao địa linh khí trong cơ thể anh cạn kiệt.
Nhưng lúc đó, anh bỗng phát hiện tên thanh trường kiếm trong tay lại có một tia kiếm ý chui vào trong đầu của anh.
Cũng vì vậy, anh mới không né tránh một thương đó của Tiêu Cổ, mới bị Tiêu Cổ đánh trúng lồng ngực.
Nhân lúc đang rơi xuống, anh lại hoàn toàn lĩnh ngộ được kiếm ý đó.
Rồi mới lợi dụng kiếm ý lĩnh ngộ được đó, lăng trì Tiêu Cổ.
“Cũng tạm!”, Diệp Viễn thản nhiên trả lời.
“Me kiếp, đúng là biến thái!”
Sau khi lão tiền bối lại nhả ra một câu, rồi bỗng nhiên nói: “Có cao thủ đến!”
Ánh mắt của Diệp Viễn cũng lập tức nhìn về phía xa.
Chỉ thấy phía xa có mấy bóng người màu xám xuất hiện trước mặt anh.
Đó là năm ông lão mặc áo dài màu xám giống nhau, trên người mỗi người đều phát ra khí tức khủng bố.
So với khí tức cửa người Thế Ngoại Đào Nguyên và Tiêu Cổ, không biết cường mạnh hơn bao nhiêu lần.
Một tiếng kêu kinh thảm phát ra từ miệng Tiêu Cổ.
Lúc này, liền thấy cơ thể của Diệp Viễn bỗng lật quay lại, sau đó tăng tốc độ đến cực điểm, xoay tròn quanh cơ thể của Tiêu Cổ.
Lúc này, mọi người dưới mặt đất đã hoàn toàn không nhìn thấy cơ thể của Diệp Viễn.
Họ chỉ nhìn thấy từng đường ánh sáng xanh, không ngừng xoay tròn quanh Tiêu Cổ.
Chỉ lát sau, cả cơ thể của Tiêu Cổ hoàn toàn bị bao trùm bởi ánh sáng xanh.
Lại qua mấy hơi thở, bóng hình của Diệp Viễn hiện lên trên không trung.
Những ánh sáng xanh xoay tròn quanh Tiêu Cổ cũng dần dần biến mất.
Lúc này, mọi người phát hiện Tiêu Cổ vẫn đứng trên hư không, nhưng lại bất động.
Liền sau đó.
Mọi người kinh hãi nhìn thấy, cơ thể của Tiêu Cổ bỗng hóa thành từng miếng thịt vụn, rơi lả tả từ không trung xuống giống như mưa rơi.
Lập tức, cả dưới mặt đất rơi vào trong tĩnh lặng như cái chết.
Tất cả mọi người đều không dám tin vào cảnh này.
Tiêu Cổ vừa nãy còn chiếm thế thượng phong, tấn công Diệp Viễn, mà trong phút chốc đã hóa thành một vũng thịt vụn.
“A!”
Lúc này, duy chỉ có đám người Sở Vân Phi hưng phấn hét lên.
Người nhà họ Tiêu nghe thấy đám người Sở Vân Phi hét lên, người nào cũng mềm nhũn dưới đất với vẻ mặt xám như tro.
Vốn dĩ họ nghĩ lão tổ nhà họ Tiêu họ ra tay, chắc chắn có thể diệt trừ được tên nhóc cuồng ngạo Diệp Diệt Tiêu này.
Nhưng không ngờ, kết quả cuối cùng này lại là lão tổ của họ hóa thàn một đống thịt vụn ngay trước mắt họ.
“Tên nhóc cậu, mẹ kiếp, đúng là quá biến thái rồi, lại có thể lĩnh ngộ được một tia kiếm ý hỗ trợ trên linh khí cực phẩm vào lúc này!”
Lúc này, bên tai Diệp Viễn đứng trên hư không lại vang lên giọng nói của lão tiền bối dưới quán bar của chi Thanh đó.
Trước đó đại chiến liên tiếp với Thế Ngoại Đào Nguyên và Tiêu Minh, thực ra cũng khiến Diệp Viễn tiêu hao rất nhiều linh khí.
Lúc chiến đấu với Tiêu Cổ, anh cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể giết được Tiêu Cổ.
Vì vậy, lúc đó anh liền lợi dụng tốc độ, để lại tàn ảnh, muốn đánh chết Tiêu Cổ.
Nhưng cuối cùng lại không thành công.
Tiếp đó mấy lần tấn công với Tiêu Cổ, cũng hoàn toàn tiêu hao địa linh khí trong cơ thể anh cạn kiệt.
Nhưng lúc đó, anh bỗng phát hiện tên thanh trường kiếm trong tay lại có một tia kiếm ý chui vào trong đầu của anh.
Cũng vì vậy, anh mới không né tránh một thương đó của Tiêu Cổ, mới bị Tiêu Cổ đánh trúng lồng ngực.
Nhân lúc đang rơi xuống, anh lại hoàn toàn lĩnh ngộ được kiếm ý đó.
Rồi mới lợi dụng kiếm ý lĩnh ngộ được đó, lăng trì Tiêu Cổ.
“Cũng tạm!”, Diệp Viễn thản nhiên trả lời.
“Me kiếp, đúng là biến thái!”
Sau khi lão tiền bối lại nhả ra một câu, rồi bỗng nhiên nói: “Có cao thủ đến!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!