Toàn bộ thanh kiếm khổng lồ dừng lại chốc lát giữa không trung.
Mà lúc này, khí tức khủng bố mà linh khí cực phẩm phát ra cũng đã ập tới.
"Ầm!"
Lại thêm một tiếng vang thật lớn, đánh mạnh vào trên thanh kiếm khổng lồ kia, toàn bộ thanh kiếm trực tiếp bị nổ tung tán loạn.
Nhìn thấy thế mà mình lại có thể đánh tan thanh kiếm khổng lồ kia, điều này khiến Tiêu Cổ có chút không dám tin tưởng.
Nhưng sau đó ông ta nhìn thấy sắc mặt Diệp Viễn tái nhợt, khóe miệng còn trào ra một dòng máu tươi, ông ta đã lập tức hiểu được điều gì đó.
"Thì ra là thế, khống chế nhiều linh khí cực phẩm như vậy trong một lần duy nhất, đương nhiên sẽ phải chịu phản phệ, cho nên mới không thể phát huy ra công hiệu cái chân chính của những linh khí cực phẩm này chứ gì!"
Tiêu Cổ cười lạnh nói.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn rất bội phục năng lực của Diệp Viễn.
Diệp Viễn lại không nói gì, vội vàng lấy một viên đan dược từ trong ngực ra, ném vào trong miệng.
Bắt đầu chữa thương.
Đương nhiên Tiêu Cổ cũng hiểu được đạo lý nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Ông ta tuyệt đối sẽ không cho Diệp Viễn thời gian khôi phục.
Ngay sau đó, dưới chân của ông ta khẽ động, nhanh chóng lao về phía Diệp Viễn.
Chỉ trong chớp mắt, bóng người Tiêu Cổ đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Viễn một mét, mà trường thương trong tay ông ta cũng mang theo khí tức hủy diệt kinh khủng, hung hăng đâm về phía cổ của Diệp Viễn.
Mà giờ phút này, Diệp Viễn vẫn đứng tại chỗ, nhắm mắt chữa thương, dường như không để ý đến trường thương đang nhanh chóng đâm tới.
Chỉ trong nháy mắt, thanh trường thương kia đã đâm xuyên qua cổ Diệp Viễn, nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra.
Mà Tiêu Cổ cũng không cảm giác được bất kỳ lực cản nào, giống như một thương này đã đâm vào không khí vậy.
Trong chớp mắt sau đó, "Diệp Viễn" đang nhắm mắt chữa thương lại đột nhiên tiêu tán.
"Tàn ảnh!"
Thấy thế, Tiêu Cổ lập tức nhíu mày một cái.
Trong chớp mắt tiếp theo, ông ta cảm giác sau lưng đột nhiên có một khí tức tử vong cực kì khủng bố truyền đến.
Ông ta vội vàng quay đầu, liền nhìn thấy bóng người Diệp Viễn đã xuất hiện ở phía sau ông ta không biết từ khi nào.
Mà trường kiếm trong tay anh đang mang theo khí tức kinh khủng, đâm về phía cổ của ông ta.
Trường kiếm còn chưa đâm tới mà mới chỉ đâm rách không khí thôi, đã kích thích ra khí tức kinh khủng đánh vào cổ và trên mặt ông ta trước một bước rồi.
Điều này khiến da gà thi nhau nổi lên trên cổ và trên mặt ông ta.
Tiêu Cổ không hổ là người mạnh nhất thánh địa nhà họ Tiêu.
Ngay trong nháy mắt nhanh như chớp đó, trường thương trong tay ông ta đã nhanh chóng quét ngang ra.
Trực tiếp đánh trên trường kiếm đang vung nhanh ra kia.
Trường kiếm bị trường thương va chạm, liền lập tức đi chệch hướng.
"Phập!" một tiếng!
Trường kiếm cũng không đâm trúng cổ Tiêu Cổ, mà đâm trúng bả vai ông ta.
"Đáng tiếc!"
Diệp Viễn nói thầm một tiếng đáng tiếc, bàn tay dùng sức một cái, trực tiếp hất bay một miếng thịt trên vai Tiêu Cổ.
Làm xong tất cả những điều đó, Diệp Viễn cũng không làm hành động dư thừa gì, bóng người anh khẽ động, nhanh chóng lùi về phía sau.
Ngay trong nháy mắt Diệp Viễn lùi ra sau, trường thương của Tiêu Cổ cũng đâm mạnh vào vị trí Diệp Viễn vừa mới đứng.
Toàn bộ thanh kiếm khổng lồ dừng lại chốc lát giữa không trung.
Mà lúc này, khí tức khủng bố mà linh khí cực phẩm phát ra cũng đã ập tới.
"Ầm!"
Lại thêm một tiếng vang thật lớn, đánh mạnh vào trên thanh kiếm khổng lồ kia, toàn bộ thanh kiếm trực tiếp bị nổ tung tán loạn.
Nhìn thấy thế mà mình lại có thể đánh tan thanh kiếm khổng lồ kia, điều này khiến Tiêu Cổ có chút không dám tin tưởng.
Nhưng sau đó ông ta nhìn thấy sắc mặt Diệp Viễn tái nhợt, khóe miệng còn trào ra một dòng máu tươi, ông ta đã lập tức hiểu được điều gì đó.
"Thì ra là thế, khống chế nhiều linh khí cực phẩm như vậy trong một lần duy nhất, đương nhiên sẽ phải chịu phản phệ, cho nên mới không thể phát huy ra công hiệu cái chân chính của những linh khí cực phẩm này chứ gì!"
Tiêu Cổ cười lạnh nói.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn rất bội phục năng lực của Diệp Viễn.
Diệp Viễn lại không nói gì, vội vàng lấy một viên đan dược từ trong ngực ra, ném vào trong miệng.
Bắt đầu chữa thương.
Đương nhiên Tiêu Cổ cũng hiểu được đạo lý nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Ông ta tuyệt đối sẽ không cho Diệp Viễn thời gian khôi phục.
Ngay sau đó, dưới chân của ông ta khẽ động, nhanh chóng lao về phía Diệp Viễn.
Chỉ trong chớp mắt, bóng người Tiêu Cổ đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Viễn một mét, mà trường thương trong tay ông ta cũng mang theo khí tức hủy diệt kinh khủng, hung hăng đâm về phía cổ của Diệp Viễn.
Mà giờ phút này, Diệp Viễn vẫn đứng tại chỗ, nhắm mắt chữa thương, dường như không để ý đến trường thương đang nhanh chóng đâm tới.
Chỉ trong nháy mắt, thanh trường thương kia đã đâm xuyên qua cổ Diệp Viễn, nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra.
Mà Tiêu Cổ cũng không cảm giác được bất kỳ lực cản nào, giống như một thương này đã đâm vào không khí vậy.
Trong chớp mắt sau đó, "Diệp Viễn" đang nhắm mắt chữa thương lại đột nhiên tiêu tán.
"Tàn ảnh!"
Thấy thế, Tiêu Cổ lập tức nhíu mày một cái.
Trong chớp mắt tiếp theo, ông ta cảm giác sau lưng đột nhiên có một khí tức tử vong cực kì khủng bố truyền đến.
Ông ta vội vàng quay đầu, liền nhìn thấy bóng người Diệp Viễn đã xuất hiện ở phía sau ông ta không biết từ khi nào.
Mà trường kiếm trong tay anh đang mang theo khí tức kinh khủng, đâm về phía cổ của ông ta.
Trường kiếm còn chưa đâm tới mà mới chỉ đâm rách không khí thôi, đã kích thích ra khí tức kinh khủng đánh vào cổ và trên mặt ông ta trước một bước rồi.
Điều này khiến da gà thi nhau nổi lên trên cổ và trên mặt ông ta.
Tiêu Cổ không hổ là người mạnh nhất thánh địa nhà họ Tiêu.
Ngay trong nháy mắt nhanh như chớp đó, trường thương trong tay ông ta đã nhanh chóng quét ngang ra.
Trực tiếp đánh trên trường kiếm đang vung nhanh ra kia.
Trường kiếm bị trường thương va chạm, liền lập tức đi chệch hướng.
"Phập!" một tiếng!
Trường kiếm cũng không đâm trúng cổ Tiêu Cổ, mà đâm trúng bả vai ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!