Vừa nói xong, Diệp Viễn tiện tay vung lên, vô số thanh trường kiếm tản ra hào quang liền xuất hiện ở trước mặt anh.
"Trời!"
Nhìn thấy nhiều linh khí cực phẩm như vậy, mấy lão già đều không nhịn được hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên vẻ tham lam nồng đậm.
Phải biết, lúc trước bọn họ cũng không có một thanh linh khí cực phẩm, chỉ có một số linh khí trung phẩm, mà vũ khí trong tay bọn họ cũng đều là vị cao nhân thần bí năm đó đưa cho.
Thật sự không nghĩ đến, Diệp Viễn chỉ là một hậu bối giới phàm tục, vậy mà trong tay lại có nhiều linh khí cực phẩm như thế.
Mà Tiêu Cổ trên quảng trường nhìn thấy nhiều linh khí cực phẩm như vậy, trên mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc và một chút tham lam.
"Tên nhóc này càng ngày càng mang đến nhiều bất ngờ cho tôi!"
"Nhóc con, lập tức giao linh khí ra, chúng tôi sẽ tha cho cậu khỏi chết!", mấy lão già không kịp chờ đợi nói.
"Được, vậy tôi sẽ cho mấy người!"
Diệp Viễn, tiện tay vung lên, trường kiếm dày đặc như mưa rơi trước người anh liền nhanh chóng lao về phía mấy lão già kia.
Thấy thế, mấy lão già đều hơi thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ đều có thể cảm giác được rõ ràng, trên mỗi một thanh trường kiếm kia đều tản ra khí tức hủy diệt kinh khủng.
Mà trên mấy thanh trường kiếm ở giữa càng mang đến cho bọn họ một loại khí tức tử vong nồng đậm.
"Thiên phú quá biến thái, lại có thể phát huy ra một nửa công hiệu của nhiều linh khí cực phẩm như vậy!"
Tiêu Cổ dưới đất thấy thế, lại cảm thấy vô cùng rung động lần nữa.
Cho dù là ông ta, bây giờ cũng không thể phát huy ra toàn bộ công hiệu của một linh khí cực phẩm, cũng chỉ có thể phát huy ra bảy tám phần công hiệu của linh khí cực phẩm thôi.
Thật sự không nghĩ đến, một vãn bối như Diệp Viễn lại có thể khống chế nhiều linh khí cực phẩm một lần duy nhất như vậy, đồng thời còn có thể phát huy ra một nửa công hiệu của rất nhiều linh khí cực phẩm.
Thiên phú này đơn giản là quá mức nghịch thiên.
"A, không đúng!"
Nhưng rất nhanh, Tiêu Cổ đã phát hiện ra phía trên mấy thanh trường kiếm ở giữa cuối cùng lại tản ra khí tức hủy diệt kinh khủng nồng đậm.
"Đây là đã phát huy toàn bộ công hiệu của linh khí cực phẩm!"
Sắc mặt Tiêu Cổ thay đổi ngay lập tức.
"Không được!"
Ông ta vội vàng mở miệng quát to.
"Mau tránh ra! Mấy người không phải là đối thủ đâu!"
Nhưng cũng tiếc, ông ta phát hiện ra đã quá muộn, vào lúc ông ta hô lên.
Đống trường kiếm dày đặc như mưa rơi kia đã hoàn toàn bao phủ mấy lão già.
Ban đầu, mấy lão già còn có thể dùng vũ khí trong tay để chống cự những thanh trường kiếm chỉ có một nửa công hiệu, nhưng khi trường kiếm càng ngày càng nhiều.
Bọn họ đã không thể chống đỡ được nữa.
Khi mấy thanh trường kiếm ở giữa hoàn toàn đánh tới, mấy người đã gần như không còn bất cứ sức lực chống đỡ nào, trong nháy mắt đã bị mấy thanh trường kiếm kia trực tiếp đâm xuyên qua thân thể.
Vừa nói xong, Diệp Viễn tiện tay vung lên, vô số thanh trường kiếm tản ra hào quang liền xuất hiện ở trước mặt anh.
"Trời!"
Nhìn thấy nhiều linh khí cực phẩm như vậy, mấy lão già đều không nhịn được hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên vẻ tham lam nồng đậm.
Phải biết, lúc trước bọn họ cũng không có một thanh linh khí cực phẩm, chỉ có một số linh khí trung phẩm, mà vũ khí trong tay bọn họ cũng đều là vị cao nhân thần bí năm đó đưa cho.
Thật sự không nghĩ đến, Diệp Viễn chỉ là một hậu bối giới phàm tục, vậy mà trong tay lại có nhiều linh khí cực phẩm như thế.
Mà Tiêu Cổ trên quảng trường nhìn thấy nhiều linh khí cực phẩm như vậy, trên mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc và một chút tham lam.
"Tên nhóc này càng ngày càng mang đến nhiều bất ngờ cho tôi!"
"Nhóc con, lập tức giao linh khí ra, chúng tôi sẽ tha cho cậu khỏi chết!", mấy lão già không kịp chờ đợi nói.
"Được, vậy tôi sẽ cho mấy người!"
Diệp Viễn, tiện tay vung lên, trường kiếm dày đặc như mưa rơi trước người anh liền nhanh chóng lao về phía mấy lão già kia.
Thấy thế, mấy lão già đều hơi thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ đều có thể cảm giác được rõ ràng, trên mỗi một thanh trường kiếm kia đều tản ra khí tức hủy diệt kinh khủng.
Mà trên mấy thanh trường kiếm ở giữa càng mang đến cho bọn họ một loại khí tức tử vong nồng đậm.
"Thiên phú quá biến thái, lại có thể phát huy ra một nửa công hiệu của nhiều linh khí cực phẩm như vậy!"
Tiêu Cổ dưới đất thấy thế, lại cảm thấy vô cùng rung động lần nữa.
Cho dù là ông ta, bây giờ cũng không thể phát huy ra toàn bộ công hiệu của một linh khí cực phẩm, cũng chỉ có thể phát huy ra bảy tám phần công hiệu của linh khí cực phẩm thôi.
Thật sự không nghĩ đến, một vãn bối như Diệp Viễn lại có thể khống chế nhiều linh khí cực phẩm một lần duy nhất như vậy, đồng thời còn có thể phát huy ra một nửa công hiệu của rất nhiều linh khí cực phẩm.
Thiên phú này đơn giản là quá mức nghịch thiên.
"A, không đúng!"
Nhưng rất nhanh, Tiêu Cổ đã phát hiện ra phía trên mấy thanh trường kiếm ở giữa cuối cùng lại tản ra khí tức hủy diệt kinh khủng nồng đậm.
"Đây là đã phát huy toàn bộ công hiệu của linh khí cực phẩm!"
Sắc mặt Tiêu Cổ thay đổi ngay lập tức.
"Không được!"
Ông ta vội vàng mở miệng quát to.
"Mau tránh ra! Mấy người không phải là đối thủ đâu!"
Nhưng cũng tiếc, ông ta phát hiện ra đã quá muộn, vào lúc ông ta hô lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!