Một lát sau, cả khoảng không trên đỉnh đầu đều bị bao phủ bởi ánh thương dày đặc.
Uy thế đáng sợ bao vây Diệp Viễn một cách kín kẽ và rậm rạp.
Vào lúc này, tầng mây sét màu đỏ không trung bị thanh kiếm khổng lồ chém tan đang tập trung lại nhanh chóng.
Không bao lâu sau, uy áp khủng bố lại ập xuống.
“Roẹt!”
Đột nhiên, một quả cầu ánh sáng màu đỏ tươi lại rơi từ trong lôi sét xuống, bổ về phía Diệp Viễn với tốc độ nhanh như chớp.
Diệp Viễn thấy thế, một kiếm phá hủy nghìn vạn trường thương xung quanh mình, tức tốc vung một kiếm ra.
Anh muốn điều khiển thanh kiếm khổng lồ trên trời, nhưng anh ngạc nhiên phát hiện ra, sau khi anh chém ra thì thanh kiếm kia vẫn không hề hấn gì.
Trái lại, thanh kiếm khổng lồ do hàng nghìn hàng vạn thanh trường kiếm tạo thành sau khi thoát khỏi sự khống chế của Diệp Viễn thì bắt đầu rơi xuống dưới.
Diệp Viễn cau mày.
Bây giờ anh không kịp để ý đến trường kiếm nữa, bởi vì ánh thương dày đặc xung quanh lại lần nữa ập tới.
Diệp Viễn không dám khinh thường, anh múa may trường kiếm, liên tục chém đứt trường thương bay về phía mình.
Giờ khắc này, quả cầu ánh sáng màu đỏ lao nhanh từ trên không xuống cũng va vào ánh thương.
“Ầm, ầm, ầm…”
Nhưng đột nhiên, toàn bộ trường thương bỗng nổ tung.
Hàng nghìn hàng vạn ánh thương quanh Diệp Viễn đồng thời phát nổ, không gian không thể chịu nổi uy lực khủng khiếp ấy, thế là nổ tung chỉ trong nháy mắt.
Sau đó hố đen khổng lồ xuất hiện, vô số không gian hỗn loạn trào ra.
Trong nháy mắt định cắn nuốt Diệp Viễn.
Một lát sau, không gian hỗn loạn hoàn toàn biến mất.
Mây sét màu đỏ trên không cũng tiêu tan.
Bầu trời khôi phục sự trong trẻo, thế nhưng bóng dáng Diệp Viễn đã biến mất.
“Diệp Viễn!”
Trong đại trận, Tô Yên Nhiên gào lên thảm thiết, sau đó ngất xỉu.
Phùng Tiêu Tiêu và những người khác cũng hết sức đau buồn.
Ngay cả chị Thanh cũng hoảng loạn.
“Hahaha, Diệp Diệt Tiêu, cuối cùng mi cũng phải chết thôi!”
Hiện giờ chỉ có người nhà họ Tiêu là kích động.
“Diệp Diệt Tiêu bị tiêu diệt rồi ư? Sao có thể thế được?”
Đương nhiên, vẫn có vài người không tin, mạnh như Diệp Diệt Tiêu mà lại bị giết một cách dễ dàng thế ư?
Vào lúc này, bên ngoài đại trận, Tiêu Thiên Minh đứng trên mặt đất nhìn thấy Diệp Viễn biến mất.
Anh ta thở phào một hơi.
Ngay sau đó, anh ta hộc máu, ngã ngồi dưới đất.
Khí thế đáng sợ tỏa ra từ anh ta cũng biến mất ngay tức thì.
Thần sắc uể oải vô cùng.
Vừa rồi anh ta dùng cấm thuật để giết Diệp Viễn, hậu quả là bây giờ anh ta bị phản phệ nghiêm trọng.
“Bụp!”
Đúng lúc này, không gian bên cạnh Tiêu Thiên Minh vặn vẹo, một bóng người bỗng xuất hiện cạnh anh ta.
Đó là một ông lão già nua, nhưng không nhìn ra tuổi tác cụ thể.
“Bái kiến lão tổ!”
Tiêu Thiên Minh thấy ông lão xuất hiện thì giãy giụa định đứng dậy hành lễ.
Nhưng ông lão đè vai Tiêu Thiên Minh lại, nói với giọng điệu vui mừng.
“Không cần đa lễ, hôm nay cậu làm tốt lắm!”
Được ông lão khen, khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Thiên Minh tức khắc hiện lên vẻ kích động.
“Cảm ơn lão tổ khen ngợi!”
Một lát sau, cả khoảng không trên đỉnh đầu đều bị bao phủ bởi ánh thương dày đặc.
Uy thế đáng sợ bao vây Diệp Viễn một cách kín kẽ và rậm rạp.
Vào lúc này, tầng mây sét màu đỏ không trung bị thanh kiếm khổng lồ chém tan đang tập trung lại nhanh chóng.
Không bao lâu sau, uy áp khủng bố lại ập xuống.
“Roẹt!”
Đột nhiên, một quả cầu ánh sáng màu đỏ tươi lại rơi từ trong lôi sét xuống, bổ về phía Diệp Viễn với tốc độ nhanh như chớp.
Diệp Viễn thấy thế, một kiếm phá hủy nghìn vạn trường thương xung quanh mình, tức tốc vung một kiếm ra.
Anh muốn điều khiển thanh kiếm khổng lồ trên trời, nhưng anh ngạc nhiên phát hiện ra, sau khi anh chém ra thì thanh kiếm kia vẫn không hề hấn gì.
Trái lại, thanh kiếm khổng lồ do hàng nghìn hàng vạn thanh trường kiếm tạo thành sau khi thoát khỏi sự khống chế của Diệp Viễn thì bắt đầu rơi xuống dưới.
Diệp Viễn cau mày.
Bây giờ anh không kịp để ý đến trường kiếm nữa, bởi vì ánh thương dày đặc xung quanh lại lần nữa ập tới.
Diệp Viễn không dám khinh thường, anh múa may trường kiếm, liên tục chém đứt trường thương bay về phía mình.
Giờ khắc này, quả cầu ánh sáng màu đỏ lao nhanh từ trên không xuống cũng va vào ánh thương.
“Ầm, ầm, ầm…”
Nhưng đột nhiên, toàn bộ trường thương bỗng nổ tung.
Hàng nghìn hàng vạn ánh thương quanh Diệp Viễn đồng thời phát nổ, không gian không thể chịu nổi uy lực khủng khiếp ấy, thế là nổ tung chỉ trong nháy mắt.
Sau đó hố đen khổng lồ xuất hiện, vô số không gian hỗn loạn trào ra.
Trong nháy mắt định cắn nuốt Diệp Viễn.
Một lát sau, không gian hỗn loạn hoàn toàn biến mất.
Mây sét màu đỏ trên không cũng tiêu tan.
Bầu trời khôi phục sự trong trẻo, thế nhưng bóng dáng Diệp Viễn đã biến mất.
“Diệp Viễn!”
Trong đại trận, Tô Yên Nhiên gào lên thảm thiết, sau đó ngất xỉu.
Phùng Tiêu Tiêu và những người khác cũng hết sức đau buồn.
Ngay cả chị Thanh cũng hoảng loạn.
“Hahaha, Diệp Diệt Tiêu, cuối cùng mi cũng phải chết thôi!”
Hiện giờ chỉ có người nhà họ Tiêu là kích động.
“Diệp Diệt Tiêu bị tiêu diệt rồi ư? Sao có thể thế được?”
Đương nhiên, vẫn có vài người không tin, mạnh như Diệp Diệt Tiêu mà lại bị giết một cách dễ dàng thế ư?
Vào lúc này, bên ngoài đại trận, Tiêu Thiên Minh đứng trên mặt đất nhìn thấy Diệp Viễn biến mất.
Anh ta thở phào một hơi.
Ngay sau đó, anh ta hộc máu, ngã ngồi dưới đất.
Khí thế đáng sợ tỏa ra từ anh ta cũng biến mất ngay tức thì.
Thần sắc uể oải vô cùng.
Vừa rồi anh ta dùng cấm thuật để giết Diệp Viễn, hậu quả là bây giờ anh ta bị phản phệ nghiêm trọng.
“Bụp!”
Đúng lúc này, không gian bên cạnh Tiêu Thiên Minh vặn vẹo, một bóng người bỗng xuất hiện cạnh anh ta.
Đó là một ông lão già nua, nhưng không nhìn ra tuổi tác cụ thể.
“Bái kiến lão tổ!”
Tiêu Thiên Minh thấy ông lão xuất hiện thì giãy giụa định đứng dậy hành lễ.